"Tiểu hoàng tử vẫn không thể giao cho ngươi sao?" Sở Phi có chút tò mò, Tự Phi dầu gì cũng là nương nương mà.
"Thập Tam, ngươi có biết họ của ta viết như thế nào không? Họ Tự này là nữ vương đầu tiên của Vân quốc ban cho, lấy nữ vi tôn, được nữ vương Ngâm Ức trọng dụng.
Nhưng mà tới hiện tại, thế lực của nhà chúng ta đã không còn lớn bằng lúc trước, thế nên mới nghĩ đến việc để cho ta vào cung.
Chẳng qua hoàng thượng đối với thế lực Tự gia vẫn có điều kiêng kị, tiểu hoàng tử làm sao có thể giao cho ta đây?" Tự Phi cười khổ một tiếng, "Ta không tranh, nhà của ta cũng sẽ không buông bỏ.
Nếu bản thân ta dứt khoát tranh giành, không bằng để cho tiểu hoàng tử cách ta xa một ít, đồng thời cũng có thể rời xa những phân tranh này."
"Như vậy sẽ không ủy khuất ngươi sao? Ngươi không thể mỗi ngày nhìn thấy tiểu hoàng tử.
Con của mình không thể ở bên cạnh mình lớn lên, có lẽ sau này hắn xem ngươi thực xa lạ..." Sở Phi đối với tâm tình của một người làm mẫu thân vẫn rất tò mò.
"Ủy khuất? Mẫu thân vì nhi đồng, có ủy khuất gì cũng có thể chịu được.
Thập Tam, ta phát hiện ngươi đối với chuyện này tựa hồ rất có hứng thú." Tự Phi cũng rất mẫn cảm, thấy Sở Phi ôm lấy vòng luẩn quẩn một mực hỏi vấn đề này, khiến cho lòng nàng hiếu kỳ.
"A...!Cũng không phải cảm thấy hứng thú, chỉ là muốn biết, mẫu thân của ta sinh ta cũng gặp phải tình trạng khó sanh, nhưng mà phụ thân ta nói giữ nhỏ không cần lớn.
Bất đồng chính là, khi đó không người nào nguyện ý cứu mẫu thân một mạng, bất đồng chính là, ta từ nhỏ là một nữ hài..." Sở Phi cúi đầu, thở dài vài tiếng, "Quên đi, không nói chuyện này, ta chỉ là rất muốn biết mẫu thân đối với con của mình có bao nhiêu yêu thương, ta có chút sợ mẫu thân ta sẽ trách cứ ta."
"Thập Tam, người khác thì ta không biết, nhưng mà mẫu thân ngươi nhất định sẽ không.
Ngươi thiện lương như vậy, nhất định giống mẹ ngươi.
Ngươi muốn hỏi, ta đây đáp, ta cũng có thể vì nhi đồng liều lĩnh.
Nếu cho mẫu thân ngươi chọn, nàng cũng sẽ chọn giữ lại ngươi, thậm chí lấy mạng của mình để đổi với ngươi, không phải sao?" Tự Phi lần đầu tiên nghe Sở Phi nói chuyện của nàng ấy, cũng minh bạch vì sao ngày đó Sở Phi khăng khăng phải cứu mình.
"Vậy à, cũng có người từng nói với ta như vậy." Sở Phi mỉm cười đáp lại.
"Ai vậy?" Tự Phi nhãn châu xoay động, tựa tiếu phi tiếu, "Sẽ không phải là người trong lòng của ngươi đi."
"Ha ha, Tự Phi nương nương thông minh tuyệt đỉnh, bất quá ta cũng không có thừa nhận nha." Sở Phi cũng tỏ ra vẻ mặt bí hiểm, dù sao quan hệ của nàng và Lăng Giáng Hồng không nên bị bại lộ.
Tự Phi biết Sở Phi có khó xử của mình, là người biết tiến thoái như Tự Phi liền ngừng đề tài này lại.
"Thập Tam?"
Hai người còn định tiếp tục tán gẫu, lại bị một giọng nói cắt đứt.
Nhìn lại, là Bộc Dương Vinh Thánh đang đi tới.
Có thể vì thấy hai người nói chuyện thực hợp ý, cho nên không để cho thái giám thông truyền.
Tự Phi vội vàng đứng lên khom người hành lễ: "Nô tì tham kiến hoàng thượng."
"Miễn lễ, Tự Phi mới vừa thay trẫm sinh thập nhị hoàng tử, thân thể còn yếu, những lễ nghi phiền phức liền miễn đi." Bộc Dương Vinh Thánh thâm sâu nhìn Sở Phi, "Thập Tam và Tự Phi rất thân thiết sao?"
Sở Phi lúc này mới hướng Bộc Dương Vinh Thánh hành lễ: "Thần, tham kiến hoàng thượng."
"Ân." Bộc Dương Vinh Thánh nhìn chằm chằm Sở Phi, "Thập Tam, đề nghị của ta, ngươi có từng nghĩ qua chưa?"
Tự Phi có điểm kỳ quái nhìn Bộc Dương Vinh Thánh, lại nhìn Sở Phi, thấy Sở Phi có diễn cảm quái dị, mơ hồ đoán được Bộc Dương Vinh Thánh ý chỉ cái gì.
Nếu đổi lại trước kia, nàng còn có thể ghen ghét Sở Phi, nhưng mà ngày hôm nay đã biết trong lòng Sở Phi sớm có đối tượng, thật sự là bị hoàng đế làm khó đến đổ mồ hôi.
Bộc Dương Vinh Thánh này cố ý ở trước mặt nàng nói chuyện này với Sở Phi, thứ nhất là vì bức bách Sở Phi, thứ hai là lợi dụng mình đem chuyện này truyền khắp trong cung, làm gia tăng một ít áp lực cho Sở Phi.
Nhưng hôm nay, Tự Phi cúi đầu, không nhìn Bộc Dương Vinh Thánh, trong lòng âm thầm cười lạnh, Bộc Dương Vinh Thánh, xem ra ngươi lần này phí công rồi.
Ngươi không thích ta là bởi vì ta quá thông minh, thấu hiểu được tâm tư của ngươi, đối với tình hình của ngươi rõ như lòng bàn tay, còn có Tự gia sau lưng ta là một đại tâm bệnh của ngươi.
Nhưng mà người như Sở Phi, sợ là ngươi nắm trong tay không được.
"Hoàng thượng, lần trước ta đã nói vô cùng rõ ràng, lần thứ hai cũng giống như vậy mà thôi." Sở Phi ngẩng đầu, đối diện với Bộc Dương Vinh Thánh, trong mắt có khí thế không thể dao động, phương diện này nàng không thể lùi bước, không thể cúi đầu.
"Vậy sao?" Ánh mắt Bộc Dương Vinh Thánh càng thêm âm trầm, "Ngươi dám kháng chỉ sao? Thập Tam, tài đức của ngươi đủ để làm nhất quốc chi mẫu, vị trí hoàng hậu nếu không phải ngươi thì không được." Ngụ ý một đạo thánh chỉ của ta, ngươi không thể không theo.
"Hoàng thượng chẳng lẻ không sợ người trong thiên hạ nhạo báng sao? Làm đế vương mà lại bức hôn thần tử của mình?" Sở Phi đối với Bộc Dương Vinh Thánh dùng ánh mắt không lùi bước, thoải mái nghênh liễu thượng khứ (nghênh đón).
"Càn rỡ, ngươi nói như vậy là đại bất kính với trẫm, ngươi không sợ trẫm chém đầu ngươi?"
"Chỉ sợ bản thân hoàng thượng không tự trọng trước đi..." Lời này của Sở Phi là nên bị trảm đầu, không ai dám nói như vậy với Bộc Dương Vinh Thánh.
Bất quá Bộc Dương Vinh Thánh không làm gì được, Sở Phi cũng không muốn cho hắn một chút mặt mũi.
"Ngươi thật đúng là không sợ chết! Ngươi cho là trẫm không dám giết ngươi? Trẫm muốn giết người, có thể không cần lý do." Bộc Dương Vinh Thánh nhịn xuống tức giận, trừng mắt Sở Phi.
"Cho nên hoàng thượng là muốn làm một bạo chúa, hôn quân, mà không phải hiền quân, minh quân, đúng không?" Sở Phi tiến lên từng bước, không chút nào yếu thế.
"Ngươi..." Không có người hoàng đế nào nguyện ý mình bị cài lên tội danh bạo chúa hôn quân, Bộc Dương Vinh Thánh hung hăng phủ tay áo, "Ta sẽ để bản thân ngươi tự nguyện đi theo ta."
Nói xong dẫn thái giám rời khỏi hoa viên.
Sở Phi thở dài, lại là một cái phiền phức, chẳng qua nàng chưa bao giờ cho rằng sự uy hiếp của Bộc Dương Vinh Thánh sẽ quấy nhiễu đến nàng, Sở Phi, không phải người có thể bị bức bách.
"Thập Tam, ngươi như vậy, không cẩn thận sẽ rơi đầu a." Tự Phi vỗ vỗ đầu vai của Sở Phi, "Ta nói câu không dễ nghe, hắn hiện tại không chiếm được ngươi, mới khoan dung ngươi mọi cách..."
"Ta hiểu được.
Tự Phi, ngươi cảm thấy được khuôn mặt của ta đẹp sao?" Sở Phi mỉm cười nhìn Tự Phi, mặt mày sinh tình làm nữ tử như Tự Phi cũng ngây ra một lúc, sắc mặt khẽ biến thành hồng.
"Đẹp..." Nói lời này lại có chút xấu hổ, lại có điểm buồn cười, "Ngươi vừa rồi cười một chút thôi, thiếu chút nữa ngay cả hồn của ta cũng bị câu dẫn."
"Nhưng mà mẫu thân của ta so với ta đẹp hơn trăm lần, phụ thân ta sau khi có được, tại sao đối với mẫu thân như vậy? Nữ tử như mẫu thân ta, mặc cho ai chiếm được, sẽ không tìm mọi cách để yêu thương nàng chứ? Chính là cuối cùng đổi lấy cái gì đây? Hắn và phụ thân ta không sai biệt lắm là cùng