"Không bao giờ có ngày đó, hơn nữa nàng là Lăng Giáng Hồng, vô luận mất đi cái gì, nàng nhất định có thể cướp về, đúng hay không?" Sở Phi dùng sức lắc đầu.
"Ha ha..." Lăng Giáng Hồng xoa bóp mặt Sở Phi, "Cho nên ta quyết định kể từ bây giờ hảo hảo yêu nàng, đối tốt với nàng, giống nàng tốt với ta vậy."
"Ân?" Sở Phi nhất thời không phản ứng kịp.
Lăng Giáng Hồng bán nằm ở trên giường, đem Sở Phi đặt ở dưới thân, nắm bắt cái mũi của nàng ấy, nói: "Ai kêu ngươi tên tiểu tử này rất thu hút người khác đâu, nếu ta không giám sát chặt chẽ hơn, sớm hay muộn cũng bị người khác cướp đi."
Bởi vì Lăng Giáng Hồng nói như vậy, lo lắng trong lòng Sở Phi hoàn toàn được xóa tan.
Nàng vẫn cho rằng là mình không ngừng cố gắng, tuy nhiên đã xem nhẹ một chuyện quan trọng, cũng giống Lăng Giáng Hồng xem nhẹ chuyện đó.
Tình cảm không phải dùng để tính toán, lại càng không thể chỉ một người trả giá tất cả.
Sở Phi giật giật ngẩng cổ, lại nâng mặt để sát vào hỏm cổ Lăng Giáng Hồng hít sâu một hơi, ngửi được hương vị quen thuộc mới an tâm thả lỏng: "Giáng Hồng, ta rất nhớ nàng!"
Lăng Giáng Hồng ghé vào trên người Sở Phi, mang theo vẻ mặt ủ rũ.
Nàng thật sự mệt chết đi, ngựa không dừng vó đi Tiên giang, lại gấp trở về đây, nàng đã vài đêm không ngủ.
Hiện tại ôm Sở Phi đệm người ấm áp này, thoải mái không muốn mở hai mắt ra nữa.
Sở Phi cảm giác được Lăng Giáng Hồng mệt mỏi, lần đầu cảm giác mình đáng giá cho nàng ấy dựa vào, kéo eo Lăng Giáng Hồng qua, đem nàng ấy ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa một trận, Lăng Giáng Hồng liền mệt đến ngủ say.
Sở Phi nhẹ nhàng di chuyển Lăng Giáng Hồng, thay nàng ấy bỏ đi vớ, giày và áo khoác, lại đi nấu một chậu nước, giúp Lăng Giáng Hồng lau người một lần, xong rồi nàng mới chui lên giường nằm ở một bên.
Nàng thay Lăng Giáng Hồng đắp chăn kỹ lưỡng, sau đó nàng cũng rúc vào trong chăn, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Lăng Giáng Hồng.
Lăng Giáng Hồng ngủ rất say, vừa rồi cũng là tùy ý Sở Phi vặn vẹo chà xát, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.
Nàng xưa nay yêu thích sạch sẽ, để vậy nằm ngủ cũng là lần đầu.
Nghĩ đến đây, Sở Phi rất thỏa mãn, nàng biết Lăng Giáng Hồng vất vả bôn ba vì nàng.
Tĩnh vương mới vừa đến, nàng ấy cũng đến đây, còn đi Tiên Giang một chuyến, trên đường vất vả không cần nói cũng biết.
Sở Phi đau lòng, ôm Lăng Giáng Hồng hôn cái trán của nàng ấy một chút, đem nàng ấy ôm chặt thêm chút nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi tỉnh lại, Tiểu Bạch dịu ngoan ghé vào bên giường, hai con mắt quay tròn nhìn Lăng Giáng Hồng, giống như nó tò mò vì sao Lăng Giáng Hồng đột nhiên xuất hiện ở đây.
Sở Phi đưa tay nhéo nhéo vò vò cái lỗ tai nhỏ mềm mại của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nức nở hai tiếng, bám lấy móng vuốt muốn trốn, bị Sở Phi một phen bắt về, động tác hơi hơi lớn một chút, chăn liền từ trên người tuột xuống.
Thời tiết lạnh, nhất là hiện tại vừa vặn là mùa đông, Sở Phi vừa nghĩ tới Lăng Giáng Hồng còn ngủ ở bên cạnh nên nhanh chóng buông Tiểu Bạch ra, đem chăn một lần nữa đắp kín cho Lăng Giáng Hồng.
Lăng Giáng Hồng cũng đã tỉnh lại, nàng là người luyện võ, tối hôm qua ngủ phi thường tốt, cho nên tỉnh cũng sớm.
Thấy mặt hồng hồng của Sở Phi đang đắp chăn cho mình, nhất thời tâm ngứa khó nhịn, hai tay dán sát vào gò má của Sở Phi, kéo xuống hôn vài cái.
Mặt Sở Phi đỏ lên, nhìn Lăng Giáng Hồng: "Giáng Hồng...!Lúc này mới vừa hừng đông."
"Hừng đông không thể thân nàng sao?" Lăng Giáng Hồng giảo hoạt cười.
"Nàng...!Nàng là cố ý..." Sở Phi ngoài miệng oán hận, nhưng trên tay không ngừng giúp Lăng Giáng Hồng chỉnh chăn lại ngay ngắn, "Có lạnh hay không?"
"Có nàng thì làm sao lạnh đây?" Lăng Giáng Hồng mỉm cười nhìn Sở Phi.
Sở Phi thần tình xấu hổ, Lăng Giáng Hồng đây là cố ý giễu cợt nàng.
Có thể sáng nay, cũng là lần đầu, hai người giống như nhi đồng vô ưu vô lự vui chơi cãi lộn.
"Phi nhi..." Lăng Giáng Hồng ngồi dậy, lại làm chăn của hai người rơi ra, do dự nói.
"Giáng Hồng, nàng có chuyện muốn nói?"
"Ân, có chuyện, gạt nàng không được."
"Chuyện gì?" Còn chuyện lớn hơn so với chuyện nàng ấy hợp tác với Tĩnh vương sao?
"Sự tình là như vậy..." Lăng Giáng Hồng đem chuyện Chu Hải bức hôn nói rõ ràng cho Sở Phi nghe.
"Cho nên...!Giáng Hồng, nàng đáp ứng rồi?" Sở Phi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt Lăng Giáng Hồng.
"Ân, bất quá chỉ là nói bằng miệng một chút, ta cũng sẽ không thật sự gả cho nhi tử của hắn."
"Giáng Hồng sợ ta tức giận?" Sở Phi lại hỏi.
"Có một chút." Lăng Giáng Hồng vuốt bên tai Sở Phi, "Không nên cảm thấy ta không cần nàng, kỳ thật ta cũng rất để ý cảm thụ của nàng.
Trước kia tận lực xem nhẹ là vì không muốn mình hãm sâu, nhưng mà hiện tại đã không thể tự kềm chế nữa."
"Nói thật, ta mất hứng.
Ta hi vọng vô luận trên danh nghĩa, hay là trên thực tế, Giáng Hồng đều chỉ thuộc về một mình ta.
Bất quá ta cũng không phải không nói lý lẽ như vậy.
Ta hiểu được hiện tại chuyện này liên luỵ rất rộng, nếu nàng không đáp ứng, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng.
Ta cũng từng khuyên nàng lấy đại cục làm trọng." Sở Phi dừng một chút, "Chờ chúng ta đều dứt bỏ những trách nhiệm và gánh nặng này, Giáng Hồng, chúng ta quay về Minh Phượng cung được không? Ta thích cuộc sống ở nơi đó, không có ưu sầu, trong lúc rãnh rỗi có thể cùng nàng đi kỵ mã, cùng nhau ăn món ăn thôn quê, Phi nhi đến hiện tại còn nhớ kỹ tay nghề của Giáng Hồng nha."
Lăng Giáng Hồng sờ sờ đầu Sở Phi: "Thực ngoan."
"Vậy muốn thưởng." Sở Phi duỗi thẳng cổ nói.
"Muốn thưởng cái gì?"
"Cho ta thân nàng, được không?"
"Không được..." Lăng Giáng Hồng nheo mắt lại, xem Sở Phi nhãn cầu vừa chuyển là đã biết nàng ấy lại đánh chủ ý phá hư gì đó.
"Vậy nàng hôn ta một chút tốt lắm..." Sở Phi quyết miệng lên, tiến đến trước mặt Lăng Giáng Hồng.
Lăng Giáng Hồng bị Sở Phi làm cho dở khóc dở cười: "Lớn như vậy rồi, thế nhưng vẫn học xấu giống nhi đồng, xấu hổ hay không xấu hổ?"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là ghé vào cái miệng nhỏ nhắn hồng diễm của Sở Phi hôn một cái, bị Sở Phi ôm lại, làm sâu sắc hơn...!
Thương Trưng Vũ ở lại Biện Châu trôi qua cuộc sống tựa như ẩn cư, không hỏi thế sự, nhường Mộ Tử Chi cảm thấy trăm mối vẫn không có cách giải, để con gái của mình ở bên ngoài vất vả muốn chết, còn chính nàng ta rất rãnh rỗi như vậy, Mộ Tử Chi cảm giác là lạ làm sao ấy.
"Uy, ta nói, ngươi đến tột cùng đang mưu đồ cái gì?" Mộ Tử Chi cắt đứt Thương Trưng Vũ đang dùng cơm, đưa ra nghi vấn trong lòng.
"Ngươi cảm thấy ta đang mưu đồ cái gì?" Thương Trưng Vũ buông bát, hỏi lại.
"Ta không biết, tâm tư ngươi sâu như vậy, ta làm sao biết được.
Ngươi so với Lăng Giáng Hồng còn lo xa nghĩ rộng hơn, làm việc lại dấu diếm thanh sắc.
Nếu ta không đề phòng ngươi cẩn thận, nhất định bị ngươi nắm trong tay."
"Biện pháp tốt nhất là cách xa ta