Cứ việc Lăng Giáng Hồng phải cẩn thận lần nữa, chính là bởi vì Sở Phi không chú ý, miệng vết thương lại vỡ ra, trên vải trắng quấn bên hông hiện lên một mảnh máu màu đỏ tươi.
Sở Phi lại một chút cũng không để ý tới, hôn một bên thái dương của Lăng Giáng Hồng, xoay người trườn xuống dưới, nhẹ nhàng ôm sau lưng Lăng Giáng Hồng, từng chút từng chút muốn làm Lăng Giáng Hồng yên lòng.
Lăng Giáng Hồng ủ rũ nồng đậm, giơ tay lên, thấy trong lòng bàn tay có vết máu, bất đắc dĩ nhìn Sở Phi: "Xem đi...!Lại phá..."
"Ha ha..." Sở Phi cười vô cùng giảo hoạt, làm trong đầu Lăng Giáng Hồng hiện lên một hồi chuông cảnh báo, không biết nàng ấy lại cân não việc gì.
Chỉ thấy Sở Phi cũng nâng tay kia lên, ở trước mắt Lăng Giáng Hồng quơ quơ: "Xem...!Chỗ này của ta cũng có."
Đầu ngón tay rõ ràng có vết màu đỏ, làm Lăng Giáng Hồng lần đầu xấu hổ đến mặt cũng nâng lên không nổi, đưa tay ở trên lưng Sở Phi hung hăng nhéo một cái, mắng: "Nàng là tiểu sắc lang không đứng đắn!"
"Ngô..." Sở Phi đau đến đầu đổ mồ hôi lạnh.
Lăng Giáng Hồng thật đúng là ác độc mà, nói nhéo liền nhéo, không một chút hạ thủ lưu tình.
Bất quá cũng là tại mình vui đùa quá trớn.
"Như thế nào, rất đau sao?" Lăng Giáng Hồng nhanh chóng buông tay ra, lo lắng hỏi.
"Không đau." Sở Phi chà xát lau mồ hôi, lao vào trong lòng Lăng Giáng Hồng, "Giáng Hồng~ "
"Ân."
"Ta yêu nàng, rất yêu rất yêu..."
"Ta biết, ta cũng vậy." Lăng Giáng Hồng vỗ về mặt Sở Phi.
Nếu không thương, sẽ không dễ dàng đem bản thân mình giao cho nàng như vậy, nếu không thương, cũng sẽ không băn khoăn đến thân thể của nàng mà không dám động vào nàng.
"Giáng Hồng..."
"Ân?"
"Ta...!Ta còn muốn..." Sở Phi chớp tròng mắt vô tội nhìn chằm chằm Lăng Giáng Hồng.
Mặt Lăng Giáng Hồng tối sầm, một cái tát đẩy Sở Phi ra, mắng: "Đừng hòng."
Thấy Sở Phi rúc vào góc giường đáng thương nhìn mình, lại cực kỳ không đành lòng.
Nàng xem xét Sở Phi liếc mắt một cái, nhìn lại quần áo của mình bị Sở Phi xé rách rối tinh rối mù, chỉ phải thuận tay moi lên quần áo của Sở Phi phủ thêm trên người, chịu đựng thân thể rất không dễ chịu, bước xuống giường lấy kim sang dược giúp Sở Phi bôi thuốc một lần nữa.
Sở Phi mơ mơ màng màng ghé vào trên đùi Lăng Giáng Hồng, hai cánh tay ôm chặt eo nàng ấy, không tới một hồi liền ngủ mất.
Lăng Giáng Hồng thở dài, Sở Phi đây là điển hình mất máu rất nhiều, ai kêu nàng ấy háo sắc tới nổi ngay cả mạng cũng không để ý.
Chính là, Sở Phi ôm mình ngủ như vậy thật đáng yêu, rất dịu ngoan, so với Tiểu Bạch cuộn tròn ở trong lòng còn chọc người yêu mến hơn.
Lăng Giáng Hồng ôm thân thể Sở Phi, đem nàng để nằm ngang xuống, mình cũng ngủ ở một bên.
Theo bản năng, Sở Phi dùng tứ chi chất chồng lên người Lăng Giáng Hồng.
Lăng Giáng Hồng cười một tiếng, nhắm mắt lại ngủ, cảm giác này rất an ổn và thỏa mãn.
Ngày kế tỉnh lại, Sở Phi phát hiện Lăng Giáng Hồng còn đang ngủ, liền nhẹ chân nhẹ tay bò xuống giường, thu thập xong một chút mới xuất môn.
Dịch Thanh đứng ở trước cửa chờ đợi, Sở Phi thấy nàng, trong lòng có quỷ, mặt không tự giác đỏ lên.
Dịch Thanh không biết nguyên nhân nội bộ, còn tưởng rằng thương thế của Sở Phi không tốt, vuốt cái trán Sở Phi nói: "Phi nhi bị thương rất nặng sao?"
"Không có việc gì, đã tốt hơn nhiều." Sở Phi chột dạ liếc về phía trong phòng, sợ Dịch Thanh đi vào hầu hạ Lăng Giáng Hồng rời giường sẽ phát hiện chuyện tối hôm qua của các nàng, "Ách, Giáng Hồng còn ngủ, tạm thời không nên đi vào quấy rầy nàng ấy.
Muội muốn đi xem mẫu tử Tự Phi."
"Ân, hảo...!Một hồi chờ thiếu cung chủ tự mình rời giường." Dịch Thanh không nghi ngờ gì, gật đầu, "Tối hôm qua đã đưa thuốc của muội cho mẫu tử nàng uống, đã tốt hơn, vết đỏ trên người cũng sụt giảm không ít.
Buổi sáng Dịch Mộng hầu hạ cung chủ xong cũng đi qua xem mẫu tử nàng, còn tỷ lại đây chờ thiếu cung chủ."
"Bây giờ muội đi xem nàng." Sở Phi lôi kéo Dịch Thanh đi xa phòng của Lăng Giáng Hồng, chỉ có Dịch Thanh các nàng mới dám vào đi, đem Dịch Thanh lôi đi, Lăng Giáng Hồng có thể nghỉ ngơi thật tốt cũng sẽ không bị phát hiện.
"Đúng rồi, Phi nhi, muội cho mẫu tử nàng uống thuốc gì vậy?" Dịch Thanh rất tò mò, vì cái gì thuốc này chỉ uống một lần lại dọa người như vậy.
"Một loại thuốc tê, uống vào trên người nàng sẽ mất đi cảm giác, muội cũng thêm vào một ít thảo dược có dược tính mạnh, bọn họ uống vào sẽ nóng lên và có chấm đỏ, bất quá hạ sốt thì tốt rồi không có trở ngại gì." Sở Phi trả lời.
Khi nói chuyện, hai người cũng bước đến phòng mẫu tử Tự Phi.
Sở Phi đẩy cửa vào, Tự Phi đã khôi phục bình thường, tiểu hoàng tử thì còn đang ngủ, thấy Sở Phi tiến vào, chỉ chỉ tiểu hoàng tử đang ngủ say.
Sở Phi hiểu ý, quay đầu đi ra ngoài, một lát sau, mới thấy Tự Phi đi theo ra ngoài.
"Thập Tam, lần này thật sự cám ơn ngươi.
Ta và Thụy nhi cuối cùng cũng ly khai hoàng cung, cái loại địa phương này không phải nơi con người ở mà." Tự Phi đóng kín cửa, hướng Sở Phi mỉm cười.
Nàng biết nếu Sở Phi chịu hỗ trợ, sẽ không phải loại người tính toán lợi ích, để ý đối phương có phải cảm động đến rơi nước mắt hay không.
Có một số việc trong lòng hiểu rõ là tốt rồi, Sở Phi vui vẻ kết giao với Tự Phi, cũng là bởi vì hai người ăn ý với nhau, nghiêm khắc mà nói, Tự Phi cho Sở Phi một người tri kỷ.
"Cũng không cần khách khí như thế.
Ta cũng thuận tiện thoát khỏi hoàng cung, Bộc Dương Vinh Thánh rất nhanh sẽ thu được thi thể thị vệ của hắn và mẫu tử các ngươi.
Từ nay về sau, ngươi sẽ không còn là Tự Phi, mà tiểu hoàng tử cũng chỉ là hài tử của một người bình thường." Sở Phi nhìn một gốc cây hoa mai ở trong viện xuất thần.
Tự Phi đi ở bên cạnh: "Rõ ràng đã qua mùa xuân, nó vẫn nở được thịnh vượng như vậy."
"Nhưng mà trời vẫn thật lạnh, nở được đẹp như vậy, tất nhiên luyến tiếc tàn héo." Sở Phi quay đầu, phát hiện Lăng Giáng Hồng từ rất xa đi tới, kêu lên, "Giáng Hồng..."
Lăng Giáng Hồng đi tới trước mặt Tự Phi, hơi hơi vuốt cằm, liền nói với Sở Phi: "Sáng sớm xuất môn cũng không mặc nhiều một chút, để bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ, nàng còn có tổn thương."
Nói xong kêu Dịch Mộng ở phía sau mang một kiện áo choàng lại đây, tự mình giúp Sở Phi phủ thêm.
Sở Phi nhìn kỹ Lăng Giáng Hồng, lại nhìn thoáng qua Dịch Mộng đi theo phía sau, khó trách vừa rồi đến đây không thấy nàng.
Sau tóc Lăng Giáng Hồng có nước nhỏ giọt, trên người tản ra hương hoa, Sở Phi biết nhất định nàng ấy vừa mới tắm xong.
Ngược lại đem y phục của mình cởi ra, choàng vào trên người Lăng Giáng Hồng: "Nàng mới đúng, mới vừa tắm rửa xong, coi chừng bị lạnh."
Tự Phi đem ánh mắt và động tác của hai người nhìn ở trong mắt, như có suy nghĩ gì đó.
Sở Phi đối với ai cũng thản nhiên, cho dù đối với nàng, cũng vẫn duy trì khoảng cách nên có.
Rất nhiều việc lòng nàng hiểu mà không nói, nhưng chỉ riêng đối với Lăng Giáng Hồng, sự thương tiếc và yêu say đắm ở trong mắt Sở Phi giấu cũng giấu không được.
Tự Phi đã từng nghe nói qua Lăng Giáng Hồng, thiếu cung chủ Minh Phượng cung, cũng là cung chủ đương nhiệm, nổi danh