Ngạn ly đang được A Phong Giới thiệu về Vị Bạch Long thần thú kia thình Biển đột nhiên biến động, Một con rồng trắng lớn Bay từ Biển lên bầu trời, Bay vài vòng trên không trung thì đáp xuống trước mặt Ngạn Ly ..
Một người nam nhi, Mái tóc xoã xuống Trắng tinh, Ánh mắt Sâu thẳm như đáy biển sâu, Giữa trán có một vạch đỏ như A Phong, Quần áo gọn gàng .. Bước đến nâng Tay Ngạn ly lên hôn nhẹ lên đó ..
\- Hân hạnh được gặp Chủ nhân Của Bạch Điêu...
\- .. Chào.. Cậu có cần đến Bệnh Viện hay là Tìm đại phu khám cho không....
Ngạn ly rút tay lại Cười trừ Nói , Quả nhiên là bạn thân của tên A Phong ngu ngốc này mới làm chuyện như vậy...
\- Ngạn Vương Ngươi đừng nói ta như vậy chứ, .. Dù sao từng là bằng hữu Vài trăm năm mà....
\- Ngạn Vương.. Người đó là ai vậy....
Phía Sau Lưng Ngạn Ly A Phong toả ra đùng đùng sát khí, Diêm Vương Bảo Không được nhắn với Ngạn Ly tên này đây là muốn Bọn họ bị Diêm Vương xử mà...
\- không ta. không biết.. Hay là quà gặp mặt với chủ nhân của Bạch điêu Tất cả Báo vật ở đây muốn thứ gì ngươi cứ lấy.. bao nhiêu cũng được...
Bạch Long gượng cười, Tên kia cứ như muốn giết người rồi , Ruốt cuộc là chuyện gì...
Mắt Ngạn ly sáng rực lên, Báo vật ư, Là Vàng bạc , trân châu.. ... và cả Các thảo dược quý hiếm của biển nữa.. Cô sẽ không khách sáo đâu...
\- Nè!! Bạch Điêu, Ngạn Vương sao vậy...
\- Haizz... Không sao, Mà tại sao Một tên keo kiệt như ngươi lại Cho Chủ nhân nhiều thứ như vậy....
\- Một, Ngài ấy từng giúp Chúng ta , hai dù gì tất cả mọi thứ ở Huyễn cảnh đều là của ngài ấy...
\- Là sao...
\- Mặc Tử Quân luyện Hoá Huyễn cảnh Đưa vào Ảnh Quân kiếm cũng khá lâu rồi, Ngài ấy là chủ nhân tiếp theo của Ảnh Quân kiếm cũng như là chủ nhân của Huyễn cảnh rồi...
\- Mặc Tử Quân khốn kiếp lại Là Hắn , Dám Luyện Hoá Nhà của ta...
\- Bạch điêu nói lại đi, Ai là Tên khốn kiếp...
Bạch Long Gương mặt ai oán, bẻ khớp tay, Gằng giọng..
\- Ha ha.. Không có ai.. Ta chỉ nói là Tên Phượng Hoàng Mất tích đó, không về thăm ta mà..
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ở một nơi khác.
Ngạn ly đang ở cạnh bờ vực không thể nhìn thấy đáy vực, Cô càng lúc càng bước về Phía Vực không đáy đó mà bước đi, ....
\- Vương Ngạn Ly...
Phong Nguyệt Trần Hét lớn đầy oán trách, Ngạn Ly đưa cây súng loại súng ngắn chỉ về phía Trần...
\- Giết Ta đi, A Ly ngươi sẽ không còn Oán hận nữa ..
\- Không, Phong Nguyệt Trần Ta muốn ngươi Đau khổ , cho ngươi biết thế nào là sống không được chết không xong...
\- Chỉ cần ngươi không nhảy xuống Vực, Thế nào ta cũng chấp nhận...
Ngạn ly Đưa cây súng trên tay Chỉ vào đầu của mình, Ánh mắt kiên định, Không thể lung lây..
\- Không được, Vương Ngạn Ly Nếu ngươi Chết thì ta sẽ khiến người thân của ngươi Sống không yên...
\- Thì sao....
\- Tại