Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Đội ngũ của Phòng Tam Thiên đều còn sống, chỉ là có vài người bị thương.
Lúc này đã tránh được một kiếp nạn, vui mừng tập trung lại một chỗ.
"Các người nói chuyện đủ chưa?"
Giọng nói của Linh Quỳnh kéo bọn họ về hiện thực, lục tục nhớ tới bây giờ còn rất nguy hiểm, không nên dừng lại quá lâu ở chỗ này.
Bọn họ quay đầu nhìn Linh Quỳnh.
Phòng Tam Thiên nhíu mày, vừa rồi cô mặc bộ đồ này sao?
Hình như không phải. . .
Lại hình như là đúng vậy.
Thời gian ngắn như vậy, chắc là không kịp thay quần áo đâu nhỉ?
Phòng Tam Thiên cảm thấy là mình nhớ lầm.
"Phía dưới là bãi đỗ xe." Linh Quỳnh cầm gậy huỳnh quang chiếu lên tường, "Từ chỗ này có thể đi xuống."
"Cô muốn thoát từ bãi đổ xe à?" Chỗ như là nhà để xe, thật sự rất không muốn đi.
"Đi lên trên cũng được." Linh Quỳnh cười như không cười "Chỉ cần các người có thể đánh thắng người ở phía trên."
". . ."
"Âm thanh vừa rồi lớn như vậy, hẳn là rất nhanh sẽ có người xuống thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi."
"Những người kia là ai. . ."
"Thế giới hiện giờ loại kẻ điên nào cũng có."
. . .
Mọi người không dám dừng lại lâu hơn ở nơi này, nhanh chóng đi về phía tầng hầm đỗ xe.
Không ai dám hỏi Linh Quỳnh vừa rồi vì sao lại tách ra khỏi bọn họ.
Bọn họ chỉ biết là, nếu như không phải cô đột nhiên xuất hiện, khả năng bọn họ đều đã. . .
Bãi đỗ xe giống như là hiện trường tai nạn xe cộ cỡ lớn.
Trên mặt đất dơ dáy bẩn thỉu, các loại quần áo, túi nilon, thủy tinh vỡ, đủ thứ các loại tạp vật.
Những vệt máu đen kịt bị dây ra thành đủ loại hình dạng.
Trên cửa sổ xe có dấu tay máu, còn có Zombie đã chết. . .
"Có Zombie ở đây ư?"
Mọi người không dám đi thẳng như vậy, thò đầu ra căng mắt quan sát.
Chỗ như vậy, 90% sẽ gặp phải Zombie.
Loảng xoảng ——
Thanh âm chói tai của lon nước rớt xuống mặt đất.
Đám người khiếp sợ nhìn về phía kẻ đầu sỏ ném lon nước.
Bên ngoài vẫn hoàn toàn yên tĩnh như cũ, không có động tĩnh của Zombie.
Linh · kẻ đầu sỏ · Quỳnh nghiêng đầu nhìn qua, rất nhu thuận mở miệng: "Thực tế chứng minh không có Zombie, đi thôi."
Đám người: ". . ."
Chứng minh cái quỷ!
Nếu thật sự có Zombie thì sao?
Nhìn cô nhu nhu nhược nhược, sao lá gan lại lớn như vậy!!
Mọi người không nói tiếng nào dựa theo chỉ thị cửa ra vào bãi đỗ xe đi ra ngoài, tận lực không phát ra chút thanh âm nào.
Khi bọn hắn nhìn thấy tia sáng phía ngoài, sắp rời khỏi được cái nhà xe âm u này, cùng thở hắt ra một hơi.
"Đệt!"
Trương Dương đi đầu tiên đột nhiên chửi nhỏ một tiếng, ra dấu để cho bọn họ dừng lại, đồng thời ngồi xổm xuống.
"Làm sao vậy?" Phòng Tam Thiên khom lưng dịch lên phía trước.
"Zombie." Mặt Trương Dương khó coi, "Một đám luôn!"
". . ."
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
. . .
Trong siêu thị thì có bọn lưu manh gϊếŧ người vô tội vạ, lối ra thì bị Zombie chặn lấy, một đám người suy sụp dựa lên tường, không biết nên làm sao bây giờ.
"Nhìn thấy chiếc xe bên kia không?" Linh Quỳnh chỉ vào chiếc xe tải mơ hồ có thể nhìn thấy một chút.
Khoảng cách có chút xa, ở giữa tất cả đều là Zombie.
Linh Quỳnh nhớ rất rõ ràng, trước đó mấy chiếc xe kia không đứng ở nơi đó, có thể là xe của đám người đêm qua kia.
"Ừm. . . Hứa tiểu thư, cô có chủ ý gì sao?"
"Lát nữa Zombie đi rồi, mấy người chạy đến lái xe vòng qua phía bên phải."
"Làm sao để Zombie có thể bỏ đi?"
Linh Quỳnh cười nói: "Có người sẽ giúp các người dụ bọn nó nha."
Đám người: ". . ."
Ai mà chịu đi dẫn dụ bọn nó?
Sau chuyện này còn có thể sống sao?
Bọn họ cũng không nghĩ đến, Linh Quỳnh vậy mà nói cô đi.
"Hứa tiểu thư, chuyện này. . ."
"Các người đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ đi tìm người hỗ trợ, dù sao tôi cũng không muốn chết." Linh Quỳnh vẫy tay, đi vào trong bãi đỗ xe, "Làm theo lời tôi bảo."
Cô đi hai mét, dừng lại, quay người, gương mặt xinh đẹp còn mang theo ý cười, thanh âm mềm mại, giống như nói nhỏ, "Tuyệt đối đừng làm sai, nếu không thì thứ tổn hại không chỉ là cái mạng nhỏ của mấy người đâu."
Đám người: ". . ."
Thân ảnh của Linh Quỳnh rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy xuống.
Không biết vì sao, bọn họ đều cảm thấy vừa rồi cái ánh mắt kia của Linh Quỳnh có chút đáng sợ, làm người ta sợ hãi tột độ.
Vừa rồi cô nói vòng xe qua phía bên phải chờ.
Phòng Tam Thiên có chút ấn tượng , bên kia có một cái ban công, nếu là người có chút công phu và can đảm, hẳn là có thể nhảy từ chỗ đó xuống.
Cô nói câu kia, có thể là sợ bọn họ lái xe chạy mất, cảnh cáo bọn họ.
"Anh Thiên,