Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Zombie đập rầm rầm bên ngoài một lúc, sau đó âm thanh dần dần yếu đi.
"Làm sao đây, đám Zombie này làm sao đi thang máy lên đây được vậy?"
Chu Thuận ngồi dưới đất, giơ tay lau sạch mồ hôi lạnh trên mặt.
Vấn đề này, làm bầu không khí trong phòng càng thêm nặng nề.
Ai cũng không trả lời được vấn đề này.
Nếu như do thang máy hỏng, tự mở ra, Zombie ở bên trong cũng không thể nhiều như vậy.
Tất cả mọi chuyện đều toát ra sự quái dị.
Khương Tầm Sở thao tác trước bàn điều khiển, nhanh chóng chuyển đổi góc quay của camera.
"Chỗ này có thang máy." Khương Tầm Sở rất nhanh đã tìm được manh mối "Hẳn là có thể rời đi từ đây."
"Nhưng hiện chúng ta có một vấn đề rất quan trọng." Linh Quỳnh không có chút khẩn trương nào, ngồi ở trên ghế xoay vòng vòng.
Ánh mắt mọi người đều đổ về phía cô, bàn tay trắng nõn của cô chỉ ra phía cửa "Chúng ta phải ra ngoài như thế nào?"
Zombie tuy rằng không thể tông cửa vào, nhưng cũng không đi, còn quanh quẩn bên ngoài.
"......"
Khương Tầm Sở tiếp tục thao tác với camera, tự hỏi làm sao để dụ đám Zombie trên hành lang đi.
"Chúng nó đang làm gì?" Mục Sâm chỉ vào một khối màn hình bên trái.
Trong màn hình, lũ Zombie tụ tập rất đông trước cửa, dùng cả thân thể tông cửa, xem chừng là đang muốn phá cửa.
Cái cửa kia trùng hợp lại là cửa phòng thiên thạch to lớn vừa rồi......
Khương Tầm Sở vuốt miệng vết thương của mình vài cái, vẫn có chút đau đớn như cũ.
Hắn phảng phất có thể cảm giác được những cái hoa văn màu đen đó đang di chuyển.
...
Càng ngày càng có nhiều Zombie xuất hiện, những con Zombie đó tụ tập hết ở hành lang.
Zombie đằng trước tông cửa.
Zombie đằng sau gào thét ' hô hô ' .
Rất giống như đang hét cố lên.
Tuy rằng không hiểu được đám Zombie kia muốn làm gì, nhưng đáng mừng là cánh cửa kia rất rắn chắc.
Đã lâu như vậy rồi, cửa còn không chút sứt mẻ.
"Đây là ống dẫn thông gió, hẳn là có thể đi từ chỗ này ra ngoài." Mục Sâm dẫm lên thứ gì đó, đẩy vách ngăn lỗ thông gió sang một bên, có vẻ vừa đủ cho một người trưởng thành chui qua.
Linh Quỳnh chống cằm, chơi quét mìn trên màn hình bên cạnh, nghe vậy, quay đầu lại nhìn một cái "Không có bản đồ, làm sao biết đi bên nào?"
"Tôi nhớ rõ." Khương Tầm Sở nói: "Hẳn là có thể đi đến thang máy bên kia."
Linh Quỳnh: "......"
Nhãi con có trí nhớ tốt như vậy sao?
Khương Tầm Sở không chỉ là dựa vào trí nhớ, hắn căn bản là không đi hết được chỗ này.
Chỉ dựa vào trí nhớ và những thứ đã nhìn thấy tạo ra một bản đồ trong đầu.
...
Đinh ——
Cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Các loại giấy tờ rơi vãi lộn xộn trên hành lang như những bông tuyết, không có Zombie, không có vết máu.
Những người ở tầng này, hình như mới vừa bỏ chạy.
Giấy trên mặt đất đều là một vài thứ số liệu lung tung lộn xộn, bằng không thì chính là những bản trình bày, phân tích có đến 60-70% thuật ngữ chuyên môn.
Nơi này giống như một khu văn phòng.
Lộn xộn như là bị cướp phá.
Linh Quỳnh lật xem một số tài liệu trên bàn, đa số đều có quan hệ với thiên thạch.
Phân tích vật chất tạo thành thiên thạch, các loại thí nghiệm khác nhau về thiên thạch......
Không có gì dùng được.
Bất kì một cái phòng thí nghiệm nào cũng có thể làm được.
Đây có thể cũng là nguyên nhân khi những người đó bỏ chạy, không quan tâm mấy thứ này đi.
Linh Quỳnh ném tài liệu xuống, đi tìm nhãi con nhà mình.
"Tìm được cái gì chưa?" Gặp được Chu Thuận trên hành lang, thuận miệng hỏi một câu.
Chu Thuận lắc đầu, "Chưa có."
Hắn nhìn mấy cái tài liệu đó đến nhức đầu mà chẳng được gì.
Linh Quỳnh tò mò: "Các anh muốn tìm thứ gì?"
"Một túi tài liệu." Có thể là do giọng nói cô gái mềm ấm, làm người ta hạ thấp cảnh giác, Chu Thuận cũng thuận miệng nói.
Nói xong cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
"Bên trong là cái gì?"
"Không biết. Là một vị giáo sư yêu cầu Mục ca đến đây tìm."
"......"
Không biết mà các anh dám tới tìm?
Linh Quỳnh không nghe được dưa mình muốn nghe, chắp tay sau lưng, tiếp tục tìm Khương Tầm Sở.
"Hứa tiểu thư." Chu Thuận đuổi theo, "Những con Zombie lúc nãy thật kỳ quái, cô cảm thấy là vì sao?"
"Anh hỏi tôi?"
Chu Thuận gật đầu, chỗ này cũng không còn người khác mà!
Linh Quỳnh cười giả tạo: "Tôi biết nha."
"Ca ca!"
Linh Quỳnh nhìn thấy Khương Tầm Sở, ném Chu Thuận qua một bên, chạy qua chỗ đó nhanh như chớp .
Khương Tầm Sở xoay người, tiểu cô nương trực tiếp đâm phải, nhỏ giọng oán giận, "Sao anh chạy loạn như vậy, tôi tìm anh cả nửa ngày, thiếu chút nữa còn cho rằng anh bị Zombie