Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Coi như là vậy đi, cô chắc chắn đối phương không biết là mất đi một cái rồi chứ?"
". . . Không thể biết được đâu." Linh Quỳnh không thể bảo đảm, thứ đồ chơi này chắc chắn đã có số liệu lúc bàn giao.
Nhưng lỡ có người ăn chơi quên nhiệm vụ thì sao!
Khương Tầm Sở xoa xoa mi tâm "Cô không biết trong này là gì, vậy cô cầm về làm gì?"
Không chừng còn bị người ta phát hiện nữa.
Linh Quỳnh: "Tôi chính là muốn biết trong đó là gì, cho nên mới mang về."
". . ."
. . .
Hai người cũng không ngủ được, bắt đầu giày vò cái hộp kia.
Khương Tầm Sở đại khái đã biết được làm sao mà Linh Quỳnh giày vò phòng cô thành cái dạng kia rồi.
Cái hộp kim loại này chắc chắn dị thường, bất kể làm cách nào cũng không mở ra được.
Đương nhiên cuối cùng cũng không thể mở cái hộp kia ra.
Sau đó, hai người vẫn không thể mở cái hộp kim loại ra, mà trong căn cứ tựa hồ cũng không phát hiện mất đi một cái hộp kim loại, mọi việc đều như cũ.
Khương Tầm Sở thỉnh thoảng sẽ ra ngoài.
Người áo blouse trắng đã nói cho hắn biết tin tức của Khương Lộ Vân, thỉnh thoảng cũng sẽ qua tìm hắn nói chuyện phiếm.
Nói về chuyện của Khương Lộ Vân ở phòng thí nghiệm.
Nói về việc bọn họ cùng nhau nghiên cứu như thế nào.
Hắn cực kì hiểu Khương Lộ Vân. . .
Ngay từ đầu Khương Tầm Sở quả thật đã ngập trong thế giới của Khương Lộ Vân mà mình không biết qua lời kể của hắn.
Nhưng rất nhanh sau đó Khương Tầm Sở đã phát hiện hắn ta đang bẫy mình.
Hắn muốn biết Khương Lộ Vân có từng liên lạc với Khương Tầm Sở hay không, hắn có biết gì về thành quả nghiên cứu bị trộm đi không.
Khương Tầm Sở đến tên cũng có thể làm giả, thái độ đối với mọi thứ rất cẩn thận, sao có thể dễ dàng tin vào mấy lời nói không biết đúng sai của một người lạ.
. . .
Hôm nay, Linh Quỳnh và Khương Tầm Sở xuống lầu cùng nhau.
Khu này gần trung tâm bộ chỉ huy, đường xá sạch sẽ, người ra vào ăn mặc chỉnh tề.
Chỉ nhìn cảnh này thì không có quá nhiều sự khác biệt so với trước mạt thế.
Linh Quỳnh muốn đi ra ngoài hít thở không khí, Khương Tầm Sở liền đi theo cô.
Trong căn cứ có rất nhiều nơi trao đổi đồ vật, nhưng đại bộ phận đều là những vật rất thực dụng, Linh Quỳnh cũng không hứng thú lắm.
"Khương tiên sinh, giáo sư mời ngài đi qua một chuyến."
Hai người không biết xuất hiện từ chỗ nào, mời Khương Tầm Sở đi gặp người áo blouse trắng.
Hầu như ngày nào cũng xảy ra chuyện này, Khương Tầm Sở đã quen rồi.
"Cô về trước đi."
"Tôi đi chung với anh, chờ anh ở ngoài."
". . . Được thôi."
Linh Quỳnh đi theo Khương Tầm Sở qua, cô bị chặn ở bên ngoài, có người bưng tới cho cô một ít trà bánh.
Kém tinh tế hơn trước mạt thế vài phần, nhưng mà trong hoàn cảnh bây giờ, hoàn toàn được coi là xa xỉ nhất.
"Hứa tiểu thư cứ từ từ thưởng thức, ngài có cần gì thì nói với chúng tôi."
Linh Quỳnh tò mò: "Đối với ai các người cũng tốt vậy sao?"
Đối phương cười một chút "Ngài là bạn của Khương tiên sinh, tất nhiên khác với những người khác."
Nói xong cũng không đợi Linh Quỳnh tiếp tục hỏi, trực tiếp đi ra ngoài.
Đối phương không hạn chế tự do của cô, ngoại trừ Khương Tầm Sở đi vào phòng có người canh chừng, hình như cô có thể tùy ý đi lại những chỗ khác.
Linh Quỳnh một bên ăn điểm tâm, một bên chờ Khương Tầm Sở ra ngoài, rất là nhàn nhã.
Theo như cách nhìn của người khác, cô đại khái chính là một ngốc bạch ngọt ngây thơ không biết gì.
"Anh Sâm, anh nghe em giải thích đã, chuyện không phải như anh nghĩ đâu . . ."
Linh Quỳnh nghiêng tai nghe một chút, cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.
Cô bưng ly trà, đi dạo trên hành lang, nhìn xuống dưới.
Lâm Diệu Như đang kéo cánh tay Mục Sâm, thần sắc Mục Sâm lạnh lùng, dùng sức đẩy cô ta ra.
Lâm Diệu Như không đứng vững, trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Nam nhân phía sau lập tức tiến lên đỡ cô ta, không ngừng hỏi han: "Diệu Như, em không sao chứ?"
Lâm Diệu Như thậm chí không thèm liếc hắn một cái.
Né khỏi tay của hắn, vọt tới trước mặt Mục Sâm.
"Anh Sâm, anh nghe em giải thích có được không, thật sự không phải là như thế mà, em không có hại chị Phong Oanh."
Sắc mặt Mục Sâm càng thêm lạnh nhạt: "Đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
Nước mắt ở trong hốc mắt Lâm Diệu Như đảo quanh: "Anh Sâm, là Hứa Vô Yên nói lung tung, cô ta hãm hại em, em chưa từng làm hại chị ấy mà."
"Tôi không phải kẻ ngốc." Mục Sâm kéo dài khoảng cách với Lâm Diệu Như, ánh mắt sắc bén "Tôi với mọi người đã xác nhận rồi, những chuyện cô làm cô phải rõ nhất chứ."
Hắn không tin người mà hắn coi là em gái sẽ làm ra loại chuyện này.
Cho nên hắn phải liên tục tìm người để xác định rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Lâm Diệu Như đã để lộ sơ hở quá nhiều.
Hắn không muốn tin cũng không được.
Mục Sâm: "Tôi vẫn cho rằng chỉ là cô hơi xấu tính một chút, cũng không phải là người có tâm tư ác độc, không ngờ tôi lại nghĩ sai."
"Anh Sâm, không phải em mà, em thật sự không có. . ."
Mục Sâm rõ ràng không muốn nói nữa, mang