Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Khương Tầm Sở nhìn bàn tay bê bết máu của mình.
Đáy mắt Khương Lộ Vân đầy sự ngỡ ngàng, đứng hình, sau đó thân thể hắn tan ra và bay đi như mây khói.
Cảnh sắc bốn phía bị màu đỏ của máu tươi xâm chiếm, cuối cùng toàn bộ thế giới đều chỉ còn lại màu đỏ của máu.
Hắn như bị chìm vào đáy nước, dòng nước bao bọc lấy hắn, không ngừng kéo hắn xuống.
Toàn thân nặng trĩu......
Khương Tầm Sở cảm thấy cổ tay mình được ai đó giữ chặt, tiếp theo cả người dần dần nổi lên trên.
Trong dòng nước chảy xiết, hắn thấy thân ảnh cô gái mơ hồ.
Giây tiếp theo toàn bộ nước đều biến mất, dưới thân hắn chỉ còn giường lớn mềm mại, chỉ có vị trí chỗ giường có ánh sáng, những nơi khác là hư vô hết.
"Ca ca, anh đang suy nghĩ cái gì thế?"
Khương Tầm Sở ngẩng đầu lên, liền thấy cô gái ngồi quỳ ở bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ hơi phồng lên, biểu tình vừa vô tội lại mang theo chút oán trách.
Khương Tầm Sở đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ tay Linh Quỳnh.
"???"
Linh Quỳnh bị Khương Tầm Sở túm lấy, đổ cả người về phía hắn, đâm vào lòng ngực Khương Tầm Sở.
Mọi thứ trước mắt xoay vòng, Linh Quỳnh bị ấn trên tấm chăn mềm mại.
"Anh làm cái gì......"
Câu nói kế tiếp bị Khương Tầm Sở chặn lại.
Đồng tử Linh Quỳnh trừng lớn, ngón tay chậm rãi dùng sức túm lấy quần áo Khương Tầm Sở.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, cô còn chưa kịp chuẩn bị mà......
Như thế này quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi đó!
Linh Quỳnh hơi đẩy Khương Tầm Sở ra, hít thở "Ca ca, anh muốn trải nghiệm với tôi ở chỗ này sao?"
Lông mi Khương Tầm Sở khép lại, lẩm bẩm một tiếng: "Dù sao cũng chỉ là mơ."
Linh Quỳnh: "......"
Con yêu có phải có hiểu lầm gì ở đây hay không?
Nhưng mà......
Cô cũng không ngại chuyện này cứ tiếp tục vậy đi.
Vui sướng được lúc nào hay lúc ấy!
...
Khương Tầm Sở cảm thấy giấc mơ kia rất dài, đến khi hắn tỉnh lại, thấy ánh sáng trên đỉnh đầu, hơi cảm thấy có chút chói mắt.
Hắn giơ tay chắn ánh sáng, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người.
Mặt Linh Quỳnh xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Khương Tầm Sở theo bản năng ngồi dậy, tất cả ký ức đều về não lại, bao gồm cả giấc mơ kia.
Hắn có một loại cảm giác rất chân thật, giống như thể nó thực sự xảy ra vậy.
"Ca ca, thoải mái không?" Linh Quỳnh ôm mặt, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Trong lòng Khương Tầm Sở nhảy dựng, "Cái, cái gì?"
Nụ cười của tiểu cô nương trong chớp mắt vụt tắt "Không phải là anh dám làm không dám chịu chứ?"
"......"
Khương Tầm Sở có một dự cảm không tốt lắm, hắn chần chờ lên tiếng: "Đó...... Không phải mơ sao?"
"Đúng là mơ, nhưng tôi biết, tôi có thể cảm nhận được, giống như anh vậy." Linh Quỳnh nói.
Khương Tầm Sở: "......"
Đó chỉ là mơ mà thôi!
Khương Tầm Sở cảm thấy khoa học kỹ thuật bây giờ còn chưa tới lợi hại đến mức đó, có thể khiến cô cảm nhận được chuyện đó như thật vậy.
Hắn nhìn thấy Linh Quỳnh trong phòng, cũng phát hiện có gì đó không đúng.
Nhưng chỉ là nghĩ là người được mình tưởng tượng ra, dùng để đánh thức mình.
Cho nên hắn nhận định đó là giả.
Khương Tầm Sở cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cũng hiểu vì sao lúc ấy hắn lại làm như vậy......
Cứ giống như là có một giọng nói dụ dỗ hắn.
"Sao anh có thể......"
"Anh bị thôi miên, vốn dĩ tôi chỉ muốn cứu anh ra ngoài, là anh động tay trước, hôn tôi......"
Linh Quỳnh có thể nói ra từng chi tiết hoàn chỉnh, hắn hôn cô như thế nào, bọn họ đã làm những gì.
Khương Tầm Sở nghe được những hình ảnh cô miêu tả cũng cảm thấy mặt đỏ tai hồng.
"Tôi biết rồi." Khương Tầm Sở bình tĩnh ngắt lời cô "Tôi sẽ chịu trách nhiệm, chuyện này chúng ta bàn bạc sau đi."
Có thể trì hoãn đến lúc nào hay lúc ấy vậy.
Hắn cần thời gian.
Hai má Linh Quỳnh phồng lên "Được thôi."
Khương Tầm Sở trốn tránh ánh mắt Linh Quỳnh, ngồi dậy, nhìn qua bốn phía "Đây là chỗ nào?"
"Phòng thí nghiệm."
"Phòng thí nghiệm......" Khương Tầm Sở nhíu mày "Người đang nói chuyện với tôi đâu?"
"Ở ngoài." Linh Quỳnh không rất vui, hừ hừ một tiếng, "Hắn muốn hỏi anh chi tiết về cuộc gặp gỡ giữa anh và Khương Lộ Vân, tìm ra đồ hắn muốn."
Khương Tầm Sở ôm đầu "Tôi không hiểu tại sao mình lại ở đây."
Hắn nhớ rõ lúc ấy đang ở phòng họp, còn chưa nói được mấy câu, sau đó... làm gì còn sau đó nữa.
"Anh bị hạ thuốc, nếu không phải tôi đến cứu anh ra, có thể bây giờ anh còn chưa tỉnh lại đâu."
"Thôi miên sao?"
"Đúng vậy, thủ đoạn bỉ ổi." Linh Quỳnh hừ một tiếng, có chút khinh thường, "Bản lĩnh chẳng bằng ai, chỉ biết dùng thuốc phụ trợ, còn anh chính là đạo cụ."
Trình độ gà mờ còn dùng thuốc mạnh khiến Khương Tầm Sở rất có khả năng không bao giờ tỉnh lại nữa.
Căn bản chính là mưu sát.
Khương Tầm Sở: "Cô...... Rất am hiểu về thôi miên nhỉ?"
Cái đuôi nhỏ của Linh Quỳnh đắc ý vẫy vẫy