Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Chỗ ở của Quách Hải Lan cách Cố gia không xa, có thể nói những người được cha Cố thích đều cách Cố gia không xa.
Giá một căn nhà ở đây đều là từ hàng vạn trở lên.
Cha Cố đối xử với người phụ nữ của mình vẫn rất hào phóng.
Cố gia có tiền, trước kia là nhờ kinh doanh đen, sau này quay đầu là bờ, tẩy trắng, lách mình trở thành một doanh nghiệp mới.
Nhờ có nền tảng vững chắc giúp Cố gia luôn đứng vững trên đỉnh kim tự tháp.
Nếu không phải do những rắc rối của cha Cố...... Có khả năng Cố gia cũng sẽ là một gia tộc người người hâm mộ.
Tuy rằng Cố gia đã tẩy trắng, nhưng dù sao cũng từng làm qua những chuyện kia.
Cho nên mọi người trong vòng đều rất kiêng kị với người Cố gia.
"Vào đi." Linh Quỳnh dùng vân tay mở cửa, mời thiếu niên vào nhà.
Giang Lạc Mộc đã sống ở Giang gia một đoạn thời gian, cũng không còn bất ngờ với căn biệt thự cao cấp như vậy.
Giang Lạc Mộc đổi dép, đi theo Linh Quỳnh vào.
Trong nhà không ai, đến cả một người hầu cũng không có, thực sự rất yên tĩnh.
Linh Quỳnh mở tủ lạnh lấy đồ uống, rót ra ly rồi mới đưa cho hắn.
"Cảm ơn...... Cậu ở chỗ này một mình sao?" Nơi này thật lớn...... Thật trống trải.
"Đúng vậy."
Giang Lạc Mộc: "To như vậy, cậu không sợ sao?"
Tiểu cô nương quay đầu, cười nhẹ: "Sợ lắm nha, cậu muốn ở chung với tôi à?"
Giang Lạc Mộc: "......"
Giang Lạc Mộc không biết tiếp câu này như thế nào, cô nói quá mức......
Nhưng hắn cảm giác tim đập nhanh hơn một chút.
Linh Quỳnh giống như chỉ là thuận miệng nói mà thôi và nhanh chóng dời lực chú ý sang cái khác.
Nửa giờ sau Mạc Ngôn đến, lúc này Giang Lạc Mộc mới biết người chủ yếu phụ trách dạy học là Mạc Ngôn, còn cô chỉ...... Ngồi nhìn.
Đầu tiên Giang Lạc Mộc phải tập đi đường.
Hắn không ngờ tới, có một ngày mình còn phải học cái này một lần nữa.
Bước chân không thể quá nhanh, cũng không thể quá chậm, mà phải bình tĩnh, tự tin.
Sau khi Giang Lạc Mộc luyện tập một hồi, Mạc Ngôn cho hắn nghỉ ngơi, đưa nước cho hắn.
"Tôi có thể mạo muội hỏi anh vài chuyện chứ?"
"Giang thiếu gia cứ hỏi đi."
Giang Lạc Mộc nhìn sang bên kia, Linh Quỳnh nửa nằm ở trên sô pha, lười biếng giống như chú mèo nhỏ.
Cô không nhìn thấy bên này.
Lúc này Giang Lạc Mộc mới nhỏ giọng hỏi: "Anh là......"
Người đàn ông này tuấn lãng soái khí.
Hắn luôn luôn cung cung kính kính mà đứng phía sau cô.
Nói là tài xế hình như cũng không phải, có đôi lúc Mạc Ngôn sẽ lái xe, nhưng dường như còn một tài xế chuyên phụ trách lái xe rồi mà.
Không nói: "Tôi là trợ lý sinh hoạt của tiểu thư, chịu trách nhiệm xử lý cuộc sống hằng ngày của tiểu thư."
Giang Lạc Mộc: "Trợ lý sinh hoạt......"
Hắn nhớ rõ hình như Giang Khánh cũng có, là một thanh niên không có cảm giác tồn tại gì, mỗi lần nhìn thấy hắn đều vội vàng chạy đi, cứ như sợ bọn họ có chút liên quan nào vậy.
Mạc Ngôn vốn dĩ muốn nói về vấn đề này thêm một chút với Giang Lạc Mộc.
Nhưng nghĩ đến chuyện Giang gia, lại áp về, không nhắc lại việc này nữa.
...
Giang Lạc Mộc về nhà có chút trễ, Giang Khánh đã được đón về, mẹ Giang hỏi hắn sao lại thế này.
Khi Giang Lạc Mộc trở về liền thấy trên mặt Giang Khánh tím tím xanh xanh, trông rất đẹp mắt.
Hắn chỉ liếc qua một cái rồi gục đầu xuống, xách cặp sách đi vào.
"Mộc Mộc đã về." Mẹ Giang đứng dậy "Sao hôm nay con về muộn như vậy?"
"Con đọc thêm một ít sách trong thư viện trường học." Giang Lạc Mộc nói dối.
Mẹ Giang không nghi ngờ gì "Hôm nay ở trường học Khánh nhi xảy ra chuyện gì, Mộc Mộc biết không?"
Giang Lạc Mộc lắc đầu "Con không biết."
Chính Giang Khánh cũng nói không rõ sao mình lại thành thế này, chỉ nhớ rõ hình như mình bị vấp ngã.
Nhưng mà sao mình có thể tự vấp ngã thành cái dạng này?
Giang Khánh còn nhớ rõ có một nữ sinh tìm mình, muốn nói cái gì với hắn, nhưng hắn không tài nào nhớ rõ cô gái ấy trông như thế nào được.
Hỏi đám người Hàn Cảnh, bọn họ cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ được là cô gái đó rất xinh đẹp.
Tình huống này có chút không thích hợp, bọn họ đều hoài nghi có phải quỷ phá hay không.
Giang Lạc Mộc không biết chuyện gì, hắn về phòng trước.
Một lát sau, cha Giang tới gõ cửa phòng hắn.
Giang Lạc Mộc cho rằng ông ấy cũng muốn hỏi về chuyện của Giang Khánh, ai biết cha Giang lại mang theo một người vào.
"Lạc Mộc, về sau Tiểu Hạ sẽ đi theo con, nếu con có chuyện gì, cứ sai bảo cậu ấy đi làm là được."
Giang Lạc Mộc rất ngạc nhiên.
Tiểu Hạ thoải mái thân thiện gọi một tiếng "Chào thiếu gia."
Sau chuyện Giang Lạc Mộc ở bệnh viện, cha Giang đã đi tìm người.
Nhưng mà muốn tìm một người đời tư sạch sẽ, còn có năng lực, cũng không dễ dàng như vậy, cho nên đến bây giờ mới tìm được người.
Sau khi cha Giang đem người tới đây, nói thêm hai câu liền đi mất.
Tiểu Hạ vẫn ở lại phòng hắn.
"Thiếu gia có cần tôi làm gì không?"
Giang Lạc Mộc lắc đầu "Không cần, cậu đi trước đi."
"Được rồi, đây là số điện thoại của tôi, hoạt động 24/24 giờ, lúc nào thiếu gia cũng có thể gọi tôi."
Rất nhiều chuyện Giang Lạc Mộc đều tự làm, cũng không có quá nhiều chỗ cần dùng đến Tiểu Hạ.
...
Vì chuyện của Giang Khánh mà trường học kiểm tra camera nhưng không có nhiều camera trong trường học lắm, tầng thượng cũng không được lắp camera.
Cho nên căn bản không thể biết Giang Khánh đi lên