Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Giang Khánh và bạn của mình đi ra từ quán bar, đám người này cực kỳ ồn ào.
Giang Khánh có uống rượu, nhưng còn chưa có say.
Hắn thấy có người ở cách đó không xa vẫy tay với mình, Giang Khánh biết người đó, nói hai câu với người bên cạnh, rồi đi qua phía bên kia.
"Giang thiếu."
"Người đến chưa?"
Người nọ có chút lo lắng, run run rẩy rẩy mà nói: "Giang thiếu, có sự cố rồi, ngài qua xem một chút đi?"
Giang Khánh nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Người nọ nói: "Tôi không nói được, ngài đi xem sẽ biết."
Giang Khánh không nghĩ nhiều, bảo những người khác đi trước, hắn đi theo người nọ lên xe rời đi.
...
Ánh sáng của thành phố ngoài cửa sổ xe đang nhanh chóng chạy vụt qua, ánh đèn chớp tắt vụt qua khuôn mặt thiếu niên.
Thân thể hắn chậm rãi trượt xuống, dựa vào cô gái bên cạnh.
Linh Quỳnh duỗi tay đỡ hắn lên, nhưng rất nhanh sau đó lại ngã xuống.
Lần này Linh Quỳnh không đẩy hắn ra nữa, để hắn thoải mái dựa vào mình.
"Tiểu thư, đưa cậu ấy về Giang gia sao?" Mạc Ngôn hỏi một câu từ phía trước.
Linh Quỳnh suy nghĩ một chút "Về nhà tôi."
Mạc Ngôn quay đầu nhìn một cái, không nói thêm gì, rẽ vào một con đường trong ngã tư tiếp theo, đưa đến nhà Linh Quỳnh.
Mạc Ngôn giúp Linh Quỳnh đưa người vào phòng khách.
"Anh đi về trước đi."
Linh Quỳnh đuổi Mạc Ngôn đi, ngồi bên mép giường nhìn người trên giường.
Tư thế ngủ của thiếu niên rất ngoan, trên người có mùi rượu, hai má ửng đỏ, đôi môi ửng hồng mê người dưới ánh đèn, như đang âm thầm câu dẫn người ta nếm thử.
Nếm thử một chút...... Hẳn là không có vấn đề chứ?
Dù sao cũng không ai biết.
Ba ba cũng đâu thể khắc trắng đâu nhỉ......
Đúng!
Không thể khắc trắng!
Linh Quỳnh ngẫm lại như vậy, liền tự tin hẳn lên.
...
Giang Lạc Mộc mơ một giấc mơ.
Trong mơ là mùa hạ nóng bức.
Ve sầu ngoài cửa sổ cứ kêu râm ran không ngừng.
Mà hắn bị một cô gái cưỡng hôn trong phòng học, lặp đi lặp lại như không có điểm cuối, vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Thẳng đến khi tiếng chuông học vang lên, hắn mới bỗng nhiên bừng tỉnh.
Ảo cảnh trong mơ chồng lên hiện thực, là điện thoại hắn vang lên.
Giang Lạc Mộc cầm điện thoại nhìn một cái, là đồng hồ báo thức của hắn.
Hắn tắt đồng hồ báo thức đi, chống giường ngồi dậy, tầm mắt đảo qua bốn phía, lộ ra một chút mơ màng.
...... Đây là chỗ nào?
Tối hôm qua......
Giang Lạc Mộc chỉ nhớ tối hôm qua Giang Khánh khiến hắn uống rất nhiều rượu, sau đó thì không nhớ rõ nữa.
"Dậy đi."
Cửa phòng bị người đẩy ra, một cái đầu ló vào, nhìn thấy tầm mắt hắn, lập tức tươi cười ngoan ngoãn dịu dàng.
Người trong mơ của Giang Lạc Mộc chồng lên người ở hiện thực, nháy mắt trên mặt hắn đỏ ửng lên, hoảng loạn dời tầm mắt đi.
Sao hắn lại mơ một giấc mơ như vậy?
Giang Lạc Mộc cảm thấy là nội tâm hắn xấu xa, có những suy nghĩ không nên có, trong lòng tràn đầy ý xin lỗi.
Linh Quỳnh đi vào từ bên ngoài, phần nệm bên cạnh hắn hơi trũng xuống, tiếp theo cô gái đột nhiên vươn người tới.
Đôi tay cô chống ở hai bên sườn hắn, như đang ôm hắn trong ngực.
Giang Lạc Mộc lùi về phía sau, áp lưng vào đầu giường, không còn đường lui.
"Cậu còn nhớ những chuyện hôm qua không?"
"Tối hôm qua......" Giang Lạc Mộc không biết làm sao lại nghĩ đến giấc mơ đêm qua, mặt càng đỏ hơn.
"Sao mặt cậu đỏ như vậy, cậu chưa tỉnh rượu sao?" Linh Quỳnh giơ tay sờ xuống trán hắn "Hay là bị bệnh?"
Bàn tay cô gái có chút lạnh.
Bao trùm ở trên trán hắn, phá lệ thoải mái.
Nhưng Giang Lạc Mộc chỉ cảm thấy càng nóng hơn, gương mặt càng thêm nóng bỏng, đến cả lỗ tai cũng đỏ bừng.
Thiếu niên tránh bàn tay cô, căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh "Cô...... Cô đừng lại gần tôi."
Tiểu cô nương hơi sửng sốt, sau đó bật cười, cúi người hỏi bên tai hắn: "Cậu có phản ứng đặc biệt của buổi sáng sao?"
Đầu Giang Lạc Mộc như muốn nổ tung.
Giống như con gái nhà lành bị đùa giỡn, nắm lấy chăn, kéo mạnh nó lên.
"Là bạn cùng bàn của cậu, tôi có thể giúp cậu chuyện này."
"......"
"???"
Giúp cái gì?
Đầu óc Giang Lạc Mộc có chút không hiểu nổi, thẳng đến khi biết được tầm mắt Linh Quỳnh đang hướng về đâu.
"Không không không...... Không cần."
"Thật sự không cần sao?"
Thiếu niên gật đầu như gà mổ thóc.
"Vậy được rồi." Tiểu cô nương rất thất vọng, chỉ vào bên cạnh "Phòng tắm ở đằng kia."
...
Giang Lạc Mộc vọt vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Gương mặt thiếu niên trong gương ửng đỏ, hắn vừa liếc qua đã cảm thấy ngại, không dám nhìn tiếp nữa.
Cốc cốc——
Giang Lạc Mộc nhìn về phía cửa.
"Trong đó có sẵn quần áo, cậu tắm rửa một lát rồi hẵng ra."
Giang Lạc Mộc nhìn về bên cạnh một cái, có quần áo sạch sẽ.
Hắn cúi đầu ngửi ngửi quần áo trên người, có mùi rượu rất nồng.
Giang Lạc Mộc không làm gì cả, chỉ rửa sơ một cái liền đi ra ngoài.
Linh Quỳnh còn ngồi ở mép giường "Nhanh vậy sao?"
Giang Lạc Mộc: "......"
Giang Lạc Mộc cũng không thể giải thích