Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh nghe thấy Giang Khánh bị tai nạn xe cộ gọi cha Giang đi, Hàn Cảnh lại cố ý tìm Giang Lạc Mộc gây phiền toái, đáy lòng liền có suy đoán.
Lúc này Hàn Cảnh lại tự làm lộ chuyện ra.
Hoàn toàn phù hợp với suy đoán của cô.
Cha Giang muốn mang Giang Lạc Mộc đi tham gia mấy hoạt động, sau khi Giang Khánh biết, đáy lòng liền sinh ra bất mãn.
Cho nên liền làm ra chuyện như vậy.
Vì để vở kịch này tiếp tục diễn ra, hắn còn tự mình sắp xếp suất diễn bị tai nạn xe cộ cho mình, chuyên nghiệp đến mức xứng đáng nhận giải ảnh đế rồi.
Giang Khánh đại khái là muốn cho mọi người thấy mặt khó khăn cùa mình.
Đến lúc đó cứ cho rằng cha Giang nói ra thân phận thật sự của hắn thì chuyện đầu tiên mọi người nhớ đến cũng là chuyện hôm nay.
Ai đứng vững hơn, ai là người có thủ đoạn hơn mới có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Giang Khánh bị như vậy, hắn còn không biết rõ chuyện đó xảy ra như thế nào, lửa giận này chỉ có thể đổ thêm vào người Giang Lạc Mộc.
Linh Quỳnh ném Hàn Cảnh trong phòng, ra ngoài với Cố Ninh Lộ.
Cố Ninh Lộ không sợ bất cứ điều gì.
Hàn gia không tính là cái gì cả, cho dù biết là hai người làm, cũng không dám tìm phiền toái,
"Cô muốn giúp đỡ cậu nhóc kia sao?" Cố Ninh Lộ càng muốn biết chuyện này hơn.
Cái tên tiểu bạch kiểm kia đẹp thì có đẹp...... Nhưng lại khá yếu đuối đấy !?
"Con yêu nhà tôi, đương nhiên phải bảo vệ." Con yêu sao có thể để người khác bắt nạt, cô còn chưa từng bắt nạt hắn đấy!!
"Con yêu?" Vẻ mặt Cố Ninh Lộ cổ quái, cô đang xem người ta là cái gì hả?
...
"Cô đi đâu vậy?"
Linh Quỳnh từ bên ngoài trở về, Giang Lạc Mộc lập tức đứng dậy.
Vừa rồi cô bảo mình ngồi đây chờ cô, cũng không nói cô đi làm gì.
"Làm chút việc." Linh Quỳnh nói: "Tôi có hơi mệt mỏi, cậu đưa tôi về được không?"
"A...... Được." Giang Lạc Mộc theo bản năng gật đầu.
Trên đường trở về Linh Quỳnh nói đói bụng, muốn ăn đồ ăn, hai người lại tìm một chỗ ăn khuya.
"Cậu thật sự muốn ăn ở đây sao?" Giang Lạc Mộc nhìn quán ăn khuya trước mặt, hắn thì thật ra không sao cả, nhưng mà......
Hắn thật sự không nghĩ cô là loại người có thể đến những chỗ như này.
Cô nên dẫm lên thảm đỏ, đi ăn ở nhà hàng cao cấp, ưu nhã đoan trang mà dùng cơm.
Mà không phải loại chợ đêm tràn ngập khói lửa và ồn ào như này.
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Linh Quỳnh đã ngồi xuống.
Ông chủ thấy cách ăn mặc của bọn họ cũng không dám lại gần quá, đứng xa xa hỏi bọn họ muốn ăn cái gì.
Linh Quỳnh nhìn thực đơn, chỉ xuống mấy món ăn đặc biệt nhất.
Giang Lạc Mộc chần chờ ngồi xuống "Hôm nay...... Sao cậu lại ở chỗ đó?"
Gặp phải cô, Giang Lạc Mộc vừa vui mừng, vừa có chút xấu hổ.
Dù sao ai cũng không muốn để người khác thấy dáng vẻ thảm hại cùa mình.
Nhất là...... Ở trước mặt cô.
Linh Quỳnh: "Kiếm tiền."
Giang Lạc Mộc: "???"
Kiếm tiền cái gì?
Nói đến tiền, Linh Quỳnh lại nhớ tới mình còn chưa có lấy đồ đi, nhanh tay gửi tin nhắn cho Cố Ninh Lộ mang về cho mình.
Linh Quỳnh buông điện thoại xuống, ôm mặt hỏi Giang Lạc Mộc: "Ba mẹ cậu đã nói khi nào công bố thân phận của cậu chưa?"
Giang Lạc Mộc: "Nói chờ thêm đến khi sinh nhật."
"Sinh nhật?"
"Đúng vậy, bọn họ nói làm như vậy sẽ càng chính thức hơn."
"Vậy khi nào đến sinh nhật cậu?"
Giang Lạc Mộc: "Còn một tháng."
Một tháng......
Linh Quỳnh như suy tư gì đó gật gật đầu "Đến lúc đó ba ba sẽ đi hỗ trợ cậu."
Giang Lạc Mộc: "......" Sao lại là ba ba?
Giang Lạc Mộc không biết cũng không dám hỏi.
Sau khi hai người ăn khuya xong, Linh Quỳnh bảo Mạc Ngôn đưa Giang Lạc Mộc về nhà trước.
"Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lại gặp."
"Hẹn gặp lại."
"Thiếu gia, cậu đã về." Trợ lý sinh hoạt Tiểu Hạ đứng ở cửa "Tôi còn đang định đi đón ngài đây."
Giang Lạc Mộc sửng sốt "Đón tôi?"
Tiểu Hạ nói: "Giang tổng nói ông ấy có chút việc, bảo tôi qua đón ngài."
Giang Lạc Mộc miễn cưỡng cười một cái "Tôi biết rồi, cậu về đi."
Tiểu Hạ cảm thấy mình không có chút tác dụng nào "Thiếu gia, nếu ngài có chuyện gì cứ dặn dò tôi làm là được."
"Được. Được."
Tiểu Hạ thở dài.
Lần nào cũng nói như vậy.
Vị thiếu gia này thật là......
Tiểu Hạ đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước Giang Lạc Mộc lại gọi hắn lại.
"Cậu biết ba tôi đến chỗ nào không?"
Tiểu Hạ: "Tôi nghe giọng nói của ông ấy có vẻ bên kia là ở bệnh viện......"
"Ông ấy bị bệnh à?"
"Không giống như vậy." Giọng Giang tổng nghe rất tức giận, không giống như là bị bệnh.
Giang Lạc Mộc trầm mặc vài giây, nói: "Cậu nghĩ cách