Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Giọng điệu vừa lễ phép vừa xa cách.
không biết làm sao lại đỏ hốc mắt, bà nghẹn giọng, quay người đi "Lát nữa ba con sẽ trở về, chúng ta cùng ăn cơm đi."
"Được."
Mẹ Giang sợ mất bình tĩnh, chạy nhanh ra khỏi phòng.
Cha Giang về rất sớm, Giang Lạc Mộc hiếm khi có cơ hội cùng bọn họ ở ăn cơm bên nhau, giống người một nhà như vậy......
Bầu không khí trên bàn cơm không được tự nhiên.
Tới khi Cha Giang nhắc tới việc ngày mai, để Giang Lạc Mộc chú ý một vài chuyện, bầu không khí lúc này mới tốt hơn một chút.
Lúc trước mẹ Giang thất trách, chưa dạy được cho Giang Lạc Mộc cái gì.
Lúc này nhớ tới, muốn dạy hắn thì lại phát hiện lễ nghi dùng cơm của Giang Lạc Mộc không có bất kì vấn đề gì.
Tuy rằng không được tự nhiên và suôn sẻ như những đứa trẻ sống từ nhỏ tới lớn ở hào môn, nhưng làm người khác không thể tìm ra lỗi nào.
"Mộc Mộc, con...... Tự mình học lễ nghi sao?"
Giang Lạc Mộc lắc đầu "Là Tê Tê dạy con."
"Cố Tê Tê sao?"
"Vâng."
Mẹ Giang nhíu mày "Con có quan hệ rất tốt với cô ấy đúng không?"
Giang Lạc Mộc nắm nĩa, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
"Ai, bà hỏi con chuyện này làm gì, thật vất vả mới có đứa bạn, có thể có chuyện gì, ăn cơm đi."
"Nhưng mà......"
"Được rồi." Cha Giang liếc mẹ Giang một cái.
Mẹ Giang thân là mẹ ruột mà lại thất trách, đến lễ nghi của con cũng là người khác dạy, bà tự biết đuối lý, khó mà nói cái gì.
Nhưng chờ Giang Lạc Mộc lên lầu, mẹ Giang vẫn là nhịn không được "Sao con không để cho ta nói? Người của Cố gia......"
"Người của Cố gia thì làm sao?" Cha Giang nói: "Mấy ngày nay bà làm gì? Mệt mỏi vì chuẩn bị sinh nhật cho Lạc Mộc sao?"
"Tôi......"
Mẹ Giang suy sụp ngồi phịch xuống ghế.
"Từ khi Lạc Mộc về đây, bên người không có người bạn nào, nó chỉ thân thiết với Cố Tê Tê, bây giờ bà còn muốn nó không tiếp xúc với Cố Tê Tê nữa, rồi nó sẽ nghĩ như thế nào về bà?"
"Nhưng mà Cố gia......"
"Bà cũng biết người ta là người của Cố gia, nếu bà không cho tụi nó chơi với nhau thì có biết sẽ dẫn tới bao nhiêu phiền phức không."
Giang gia so với Cố gia còn không bằng cái rắm.
Mẹ Giang không nói nên lời.
Cha Giang cũng không đành lòng trách móc nặng nề vợ mình: "Ngày mai còn rất nhiều chuyện, đừng nghĩ nhiều như vậy, đi nghỉ ngơi đi."
Cánh môi mẹ Giang mấp máy một hồi, rốt cuộc cũng không nói thêm gì, đi lên lầu.
...
Có lẽ là vì muốn bồi thường cho Giang Lạc Mộc nên Cha Giang đã thay đổi khách sạn đặt trước kia thành một cái còn tốt hơn.
Khách có thể mời được đều mời hết, người không xác định có tới được hay không cũng phát thư mời.
Có vài người còn chưa biết chuyện gì, tưởng rằng nhân vật chính hôm nay là Giang Khánh, đi lên liền chúc mừng cha Giang có đứa con giỏi giang hiểu chuyện.
Sắc mặt cha Giang tối sầm lại, nhưng ông cũng không có lý do gì trách cứ người khác.
Dù sao cũng là do sau khi ông đón người về, chưa từng chính thức giới thiệu với mọi người.
Giang Lạc Mộc không đi ra ngoài, ngồi trong phòng nghỉ với mẹ Giang, chờ đến khi giới thiệu chính thức hắn mới có thể đi ra ngoài.
"Mẹ, con đi toilet một chút."
Mẹ Giang gật đầu "Đi nhanh về nhanh, sắp đến giờ rồi."
"Vâng."
Giang Lạc Mộc rời khỏi phòng nghỉ, đến toilet sửa sang lại quần áo, lại phục hồi tâm trạng xong, mới đi ra ngoài.
"Thiếu gia, bắt đầu rồi." Tiểu Hạ chờ ở bên ngoài.
"...... Cậu thấy Cố tiểu thư không?"
"Không có." Tiểu Hạ lắc đầu.
Giang Lạc Mộc nhìn điện thoại một cái, tin nhắn cuối cùng mà cô gửi là sắp đến.
Sắp đến ở đây đã qua thêm một tiếng đồng hồ mà cô còn chưa tới.
Giang Lạc Mộc: "Không có chuyện gì, đi thôi."
Tiểu Hạ dẫn hắn đi gặp mẹ Giang, sau đó chờ ở trên lầu.
Phía dưới cha Giang đang nói chuyện, nói ra chuyện năm đó ôm sai con, cuối cùng chính thức giới thiệu Giang Lạc Mộc.
Mẹ Giang kéo cánh tay Giang Lạc Mộc "Mộc Mộc à, đi thôi."
Ánh đèn chiếu sang bên này, thiếu niên một bộ lệ phục màu trắng, đi xuống lầu cùng mẹ Giang.
Nét mặt thiếu niên có vài phần giống mẹ Giang, khiến cho ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy bọn họ là mẹ con ruột.
Thiếu niên có tư thái điềm tĩnh, không có chút nhút nhát hoặc yếu kém nào.
Ánh đèn di chuyển theo hắn, mạ lên cả người hắn một tầng hào quang, như thần tiên giáng thế.
"Trước kia tôi còn không hiểu tại sao Giang tổng và phu nhân có gen tốt như vậy mà đứa con bọn họ sinh ra lại không bằng hai người, bây giờ mới hiểu ra."
"Đẹp trai quá đi......"
"Nghe nói cha nuôi cậu ấy rất nghèo...... Nhưng nhìn qua có vẻ cậu ấy cũng được dạy dỗ không tồi."
"Khó trách lúc trước không tuyên bố, là để dành thời gian cho cậu ấy học quy củ đúng không?"
Đám đông bên dưới xì xào bàn tán.
Hôm nay còn