Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Trong vài năm học đại học, cuộc sống của Giang Lạc Mộc cũng khá thoải mái.
Những nhiệm vụ mà Giang gia giao cho hắn làm cũng không khó, hơn nữa bản thân hắn cũng là người thông minh, vì thế áp lực cũng không quá lớn.
Áp lực duy nhất có lẽ là bạn gái quá đẹp.
Bạn gái đã đẹp còn thích mặc những bộ đồ nhìn vô cùng nổi, mỗi ngày như đi thảm đỏ.
Đẹp chính là đẹp...
Nhưng mà người khác nhìn cũng thấy đẹp.
Đối với chuyện này, Linh Quỳnh nói thế nào?
Cô nói như này: "Người khác chỉ có thể nhìn, nhưng cậu còn có thể cởi."
Về sau Giang Lạc Mộc cảm thấy không nên nói về chủ đề này.
....
"Xin chào, xin hỏi có phải Cố Tê Tê không?"
"Để làm gì?" Hơn nửa đêm Linh Quỳnh bị đánh thức, tâm trạng vô cùng nóng nảy.
Hơn nửa đêm không ngủ được, gọi điện thoại quấy rầy cái gì!
Đây là ai?
Linh Quỳnh nhìn số điện thoại, vô cùng xa lạ, không biết.
"Bạn là ai?"
"Cái kia..." Có thể đối phương bị giọng nói hung dữ của cô dọa : "Cậu có tiện đến đón Giang Lạc Mộc không?"
Ba chữ Giang Lạc Mộc giống như một công tắc, Linh Quỳnh ngồi dậy, tỉnh táo không ít: "...Cậu ta làm sao vậy?"
Đầu bên kia điện thoại nói: "Hắn uống hơi nhiều, chúng ta đang ở câu lạc bộ giải trí Ngày Mai, bạn có tiện đến đón người không?"
Linh Quỳnh: "Chờ"
Linh Quỳnh thay quần áo đến câu lạc bộ giải trí Ngày Mai, nhanh chóng đến nơi, gọi qua số điện thoại vừa nãy, nhờ hắn đỡ người đi ra.
Lúc cô chạy xe đến, Giang Lạc Mộc đã được một người đỡ đứng ở bên ngoài, hoàn toàn đứng không vững, say rượu không nhẹ.
"Phải Cố Tê Tê không?"
"Ừ"
Đối phương đưa Giang Lạc Mộc đến xe: "À, hôm nay chúng tôi tụ họp, không biết hắn không thể uống rượu, cho nên..."
Tửu lượng của Giang Lạc Mộc không tốt lắm.
Sau đó lại chơi trò chơi, ly rượu đó có nồng độ cao, Giang Lạc Mộc vô tình uống phải...
"Không có chuyện gì, làm phiền bạn." Linh Quỳnh lễ phép cảm ơn.
"Không sao."
Đóng cửa xe lại, người nọ đứng ở ven đường gãi đầu, người này sao không giống nữ sinh hung dữ nghe điện thoại hồi nãy.
Thế nhưng rất đẹp.
Ở trường học không biết có bao nhiêu nam sinh hâm mộ Giang Lạc Mộc.
Không gì hơn người thắng trong cuộc đời.
...
Linh Quỳnh chạy phía trước một đoạn, tìm một chỗ dừng lại.
"Giang Lạc Mộc." Cô vỗ hai má Giang Lạc Mộc.
"Tê Tê..." Giang Lạc Mộc mơ mơ màng màng kêu một tiếng.
"Sao cậu uống nhiều vậy?"
Giang Lạc Mộc không đáp lại.
Linh Quỳnh: "..."
Linh Quỳnh lái xe đưa người về, đem đến cửa phòng, cô đá rơi giày cao gót, kéo mạnh quần áo để thoát khí: "Cậu chết chắc rồi."
Giang Lạc Mộc trở mình, ngủ thật ngon.
"...."
Tại sao ba ba tức giận như vậy?
Linh Quỳnh phồng má, thở phì phò thay quần áo cho hắn.
Ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng vẫn chịu mệt mỏi tắm rửa sạch sẽ cho hắn, lúc này mới bước vào phòng khách chuẩn bị ngủ.
Nằm được hai phút, Linh Quỳnh ôm gối đầu trở về phòng, nhìn chằm chằm người trên giường.
"Phòng của ta, dựa vào cái gì mà ta phải đi ra!"
"Ta mới không đi!"
Linh Quỳnh nằm lên giường, ôm Giang Lạc Mộc vào trong lồng ngực.
...
Hôm sau Giang Lạc Mộc tỉnh lại, phát hiện mình đang ôm Linh Quỳnh, cũng không sợ, cái này cũng không phải lần đầu tiên.
Nhưng mà...
Giang Lạc Mộc cảm thấy có chút không ổn.
Giang Lạc Mộc xốc chăn lên nhìn một cái, sau đó lại đè trở về, đáy mắt chỉ còn lại khiếp sợ.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Hắn hoàn toàn không nhớ.
Lúc Giang Lạc Mộc còn đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được người trong ngực động, đầu tóc bù xù, tay sờ dọc lên theo eo hắn.
Giang Lạc Mộc: "!!!"
Giang Lạc Mộc đẩy tay cô ra, tiểu cô nương tỉnh táo không ít, nâng con ngươi mơ màng lên: "Mấy giờ rồi?"
Giang Lạc Mộc nuốt nước miếng xuống: "... hơn chín giờ."
"Vẫn còn sớm." Linh Quỳnh nói thầm một tiếng, định ngủ thêm một chút nữa.
Giang Lạc Mộc: "Đêm qua tôi... làm cái gì?"
"Nên làm đều đã làm." Linh Quỳnh giả vờ rớt chăn cho hắn xem: "Tự cậu nhìn."
"...." Giang Lạc Mộc ấn chăn lại: "Tôi... không đúng, tôi uổng rượu, không có khả năng..."
Hắn không biết bản thân say thành cái dạng kia, còn có thể làm được gì.
"Cậu lại gạt tôi?"
Linh Quỳnh đúng lý hợp tình: "Vậy cậu cũng đã sờ soạng."
"...."
Cái này không có cách nào phủ nhận.
Dù sao bây giờ người vẫn ở trong lồng ngực hắn.
Linh Quỳnh tránh khỏi tay Giang Lạc Mộc, một lần nữa đặt lên eo hắn: "Bây giờ cậu tỉnh rượu rồi đúng không?"
"...."
Giang Lạc Mộc cảm thấy mình đã tỉnh rượu.
Bả vai hơi hơi nóng lên, Linh Quỳnh kéo