Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Nói lời như vậy, coi như là mạo phạm.
Nhưng đối phương chính là cố ý.
Hắn muốn nhìn Lục Văn Từ bị chê cười.
Nếu không phải là Lục Văn Từ đột nhiên cướp đi cái nhân vật kia, thì nhân vật đó chính là của hắn.
Trông thấy Lục Văn Từ flop, hắn đương nhiên cao hứng, muốn bỏ đá xuống giếng.
"Ngươi nói năng như vậy à." Trợ lý nhìn không được muốn nói giúp Lục Văn Từ.
"Ta cùng Lục tiền bối nói chuyện, ngươi chỉ là một cái tiểu trợ lý còn dám xen vào sao?." Thanh niên vênh vang đắc ý .
Trợ lý: "......"
Trợ lý dùng ánh mắt còn lại nhìn Lục Văn Từ.
Người sau hơi hơi cúi thấp đầu, đường cong bên mặt lưu loát xinh đẹp, tóc mái nhỏ vụn rơi trên trán, che khuất ánh mắt của hắn, thấy không rõ cảm xúc.
Lục Văn Từ đồng thời không có quá tức giận, so với những lời nói trong hai năm qua ở công ty kia, trình độ công kích này tính là gì.
"Đi thôi."
Lục Văn Từ mang theo trợ lý rời đi, thanh niên không dám đuổi theo nữa, dù sao đây là chỗ thử vai .
Vạn nhất lưu lại ấn tượng xấu cho người ta, lợi bất cập hại.
"Ca, hắn quá đáng a." Trợ lý bênh vực kẻ yếu là Lục Văn Từ , "Dựa vào cái gì nói như vậy? Nhân vật kia là công ty tìm tài nguyên cho ngươi, hơn nữa cũng là đi qua thử vai mới quyết định, cũng không phải nhờ nhà đầu tư tiến vào, diễn xuất của mình không bằng người, làm sao còn trách người khác quá ưu tú?"
Cùng một giá tiền, người ta vì cái gì không thể tuyển diễn viên tốt hơn?
Trợ lý bá bá nói không ngừng, Lục Văn Từ cũng không chen lời được.
Lục Văn Từ lắc đầu: "Tính toán, không cần thiết phải tính toán."
Trợ lý: "Ca, ngươi đây cũng quá có tâm hồn thánh mẫu rồi?"
"......"
Loại sự tình này, tranh luận ai thắng ai thua có ích lợi gì?
Hắn còn không bằng đem thời gian này dùng để rèn luyện diễn xuất, để cho tác phẩm của hắn nói chuyện không phải tốt hơn sao?
Lục Văn Từ cùng trợ lý mới vừa đi tới dưới lầu, lại bị người gọi lại, kêu bọn hắn lại đi lên một chuyến.
......
Trên lầu, vừa vặn là lúc thanh niên lúc trước mỉa mai Lục Văn Từ kia thử vai xong đi ra.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lục Văn Từ lại trở về.
Lông mày hắn nhíu một cái, vừa định nói chuyện, nhân viên công tác bên cạnh Lục Văn Từ trực tiếp dẫn hắn tiến vào gian phòng bên cạnh.
Gian phòng kia không có dán biển hiệu, cũng không biết là ai đang ở đó.
Các nghệ sĩ còn lại đang chờ cũng cũng rất tò mò, cùng người bên cạnh thấp giọng nghị luận.
"Chuyện gì xảy ra? Hắn tại sao lại trở về ?"
"Trong phòng kia là ai vậy?"
"Đạo diễn?"
"Đạo diễn không phải ở chỗ này thử vai sao?"
"Không phải là......"
Ánh mắt đám người dần dần trở nên cổ quái.
Tất cả mọi người đều là kiếm miếng cơm ăn, cái phần cơm này có mùi vị gì, lòng dạ ai ai cũng biết rõ.
Đáy lòng thanh niên hồ nghi, cũng không vội vã rời đi, chờ ở bên ngoài.
Lục Văn Từ đi vào không bao lâu, rất nhanh liền đi ra.
Cùng với lúc trước hắn đi vào có khác biệt, trong tay hắn nhiều thêm một tập kịch bản rất dày.
Thanh niên đáy lòng hơi hồi hộp một chút, hắn cầm kịch bản , đó không phải là nói......
Làm sao có thể?
Muốn chọn hắn mà nói, vừa rồi thử vai hoàn toàn có thể trực tiếp tuyên bố, như thế nào hắn vừa đi lại đột nhiên......
Không đúng.
Trong này nhất định là có chuyện.
......
Lục Văn Từ ngồi trên xe, lật xem kịch bản mới lấy được.
Trợ lý ở bên cạnh lập tức báo cho người đại diện Trần Phương Xuyên tin vui.
Trợ lý báo xong tin vui, cúp điện thoại, vẫn là dáng vẻ chuyện vui tới nhà.
Ai không biết còn tưởng rằng là hắn nhận được nhân vật.
"Ca, ngươi nói đoàn làm phim này tại sao lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý?"
Lục Văn Từ cũng rất nghi hoặc, đối với vấn đề này, không cách nào giải đáp, chỉ có thể lắc đầu, "Ta cũng không biết."
Trợ lý: "Chắc chắn là phát hiện điểm sáng của anh ."
Lục Văn Từ: "......"
Trợ lý vui sướng không được bao lâu, rất nhanh liền rít lên một tiếng, con mắt đều lộ ra muốn chửi thứ trong điện thoại di động.
"Thế nào?" Lục Văn Từ tính tình tốt hỏi.
"Ca, ngươi xem!!" Trợ lý đưa di động đưa cho Lục Văn Từ.
Đã rất lâu không có lên hot search, Lục Văn Từ bây giờ hẳn nên vui mừng nhưng tiêu đề lại là:
# Quy luật để minh tinh có tài nguyên #
Cái tiêu đề này cùng Lục Văn Từ cho dù dùng tám cây gậy tre đều móc không tới, thế nhưng nội dung bên trong lại liên quan đến hắn.
Nói chính là chuyện khi hắn vừa rồi thử vai, sau khi rời đi lại đột nhiên cầm được kịch bản.
Tổng kết đại khái ý tứ chính là —— Quy tắc ngầm thượng vị.
[ Đơn giản là nói hươu nói vượn, với diễn xuất của ca ca chúng ta, cần quy tắc ngầm?]
[ Việt Ảnh giải trí sắp sập rồi sao? Bây giờ nghệ sĩ còn phải tự lực cánh sinh ?]
[ Cái này là nói thật hay giả? Nếu như là thật, chuyện này đối các nghệ sĩ khác cũng quá không công bằng .]
[ Tiểu bạch kiểm quả nhiên là dựa vào quan hệ để nổi tiếng.]
[ Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng Lục Văn Từ phía trước rất hot, như thế nào đột nhiên liền flop?]
[ Tài nguyên của hắn không kém, không phải là có người cố ý hại hắn a?]
[ Cướp tài nguyên như vậy cũng quá ghê tởm.]
Những thứ này đều xem như là không có quá khích, phía dưới còn có không ít ngôn từ kích động bẩn thỉu, nội dung khó coi.
Lục Văn Từ xem qua cũng không có phản ứng gì .
Ngược lại là trợ lý kích động đến không thở nổi, đăng nhập tài khoản rồi đi lên cắn xé với đám người kia.
"Ca! Ngươi không tức giận sao?"
Lục Văn Từ: "Làm diễn viên như chúng ta, đều sẽ phải đối mặt với chuyện như vậy, ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng."
Trợ lý a một tiếng, lập tức cảm thán: "Ca, vẫn là ngươi có tố chất cường đại. Bằng không thì sao ngươi là nghệ sĩ