Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Cứ coi như là A Mai không chịu được sự dày vò của Linh Quỳnh trong khoảng thời gian này nên chủ động xin dọn đi.
Nhưng mà......
"Dù sao cô ta cũng đã đi, tôi không cần dùng đến cô nữa, cô vẫn phải trả tiền lại cho tôi chứ?"
Linh Quỳnh nỗ lực thuyết phục Thẩm Hàn Đăng: "Anh xem, tôi giúp anh đuổi cô ta đi, cô ta chẳng phải không thể hại anh nữa sao? Còn đổi được người anh tin tưởng, anh kiếm lời rồi a! Anh lại còn muốn tôi trả lại tiền, không có ai buôn bán như anh đâu !"
Ánh mắt Thẩm Hàn Đăng dần dần trở nên nguy hiểm, "Làm sao cô biết người tới, là người tôi tin tưởng?"
"Hành lang a." Linh Quỳnh chỉ ra bên ngoài, "Bà phù thủy kia không cho kéo màn lên, người này vừa đến đã kéo mấy cái màn cửa lên."
Thẩm Hàn đèn: "Chỉ bằng những thứ này cô đã đoán được ông ấy là người của tôi?"
Linh Quỳnh: "Coi như không phải người của anh, ông ấy cũng sẽ không hại anh."
Thẩm Hàn Đăng: "......" Sao cô lại biết !
Thẩm Hàn Đăng không quá lo lắng về chuyện này, "Tiền kia không phải cô đã xài hết rồi chứ?"
Linh Quỳnh: "......"
Khụ khụ khụ......
Linh Quỳnh gãi gãi đầu, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, con ngươi đen nhánh quay tròn không ngừng.
"Tôi đói rồi, tôi đi xem một chút nữa ăn cái gì." Linh Quỳnh cầm váy lên chạy trối chết.
"......"
Thẩm Hàn Đăng đi theo nàng ra ngoài, nhưng mà không xuống lầu, mà là đến phòng của Linh Quỳnh.
Những thứ cô ấy mua về vẫn còn chất đống một chỗ mà chưa được sắp xếp gọn gàng.
Thẩm Hàn Đăng tùy tiện mở mấy cái túi ra nhìn một chút, quần áo không nhiều, nhưng mà những thứ đồ trang sức quý giá lại không ít.
Thẩm Hàn Đăng từ gian phòng đi ra, nhìn về phía hành lang.
Những tia sáng rơi trên hành lang, sáng tối xen kẽ.
......
Bữa tối cũng tương đối phong phú, nhưng không giống trước kia là Thẩm Hàn Đăng ăn khá nhiều.
Mặc dù không nhiều món như trước, nhưng so với đồ ăn phù thủy nấu đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Vị trí của Kelly đối với Thẩm Hàn Đăng, rõ ràng được tín nhiệm nhiều hơn gấp bội phù thủy kia.
"Diệp tiểu thư, còn cần thêm đồ uống không?" Kelly phục vụ chu đáo, thấy Linh Quỳnh ăn xong, lập tức tới hỏi thăm.
Linh Quỳnh còn chưa lên tiếng, Thẩm Hàn Đăng đã nói trước: "Không cho phép cô ta uống."
Linh Quỳnh: "???"
Anh có bệnh à?
Cây gân nào không lắp đúng chỗ?
"Béo lên." Chân mày Thẩm Hàn Đăng rũ xuống, lạnh như băng đọc nhấn từng chữ, "Xấu."
Kelly rõ ràng là nghe lời Thẩm Hàn Đăng, hắn vừa nói xong, Kelly cũng trực tiếp cầm đồ uống đi .
Linh Quỳnh đưa tay ra nhưng chẳng lấy được gì, tức giận đến vỗ bàn, "Thẩm Hàn Đăng!"
Thẩm Hàn Đăng cũng không để ý tới nàng, ung dung ăn thức ăn trong dĩa.
Con mắt Linh Quỳnh đảo một vòng, đột nhiên đứng dậy, muốn lấy chiếc ly của hắn.
Thẩm Hàn Đăng đưa tay đè lại.
Một người cầm phía dưới, một người cầm phía trên, âm thầm dùng sức, lôi kéo cái ly về phía mình.
Thẩm Hàn Đăng nhìn thẳng vào ánh mắt Linh Quỳnh, thấy đáy mắt lóe lên một tia gian xảo, theo bản năng muốn buông tay, nhưng mà Linh Quỳnh đã nhanh tay hơn.
Cô buông tay làm cho chiếc ly bị hắn kéo lại, vì dùng sức quá nhiều nên tràn ra ngoài không ít.
Linh Quỳnh nhìn hắn cười cười một chút, thả dao nĩa xuống, trực tiếp chạy lên lầu.
Đồ bệnh tâm thần!
Ba ba không rảnh hầu hạ!
Khuôn mặt Thẩm Hàn Đăng vẫn bình tĩnh, trên tay cùng tay áo đều là đồ uống, cực kì nhớp nháp .
Rào rào——
Thẩm Hàn Đăng hất toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống, toàn thân tỏa ra từng đợt khí lạnh, như sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
Kelly dịch ra xa một chút, "Thiếu gia......"
Thẩm Hàn Đăng đứng trong một đống hỗn độn, ngực chập trùng mấy lần, chậm rãi bình ổn lại, rút ra khăn tay ra lau tay, sau đó bóp khăn tay thành một quả bóng, ném xuống đất, cũng lên lầu.
Kelly: "......"
Không phải chỉ là một ly đồ uống sao?
Làm sao náo thành cái dạng này?
Kelly suy nghĩ lại một chút, hình như cũng không náo...... Không hiểu rõ, không hiểu nổi.
......
Linh Quỳnh cũng không tức giận nhiều, đã mặc định Thẩm Hàn Đăng có bệnh không nhẹ.
Nhưng mà dù sao cũng là con mình, nàng không thể không nuôi a.
Vật nhỏ nào chả có một cái tiểu tính tình, nàng có thể dễ dàng tha thứ.
Linh Quỳnh về đến phòng, dành thời gian xem đồ giám một chút.
Mặt của tấm thẻ 10:00 kia đã biến đổi.
Thẩm Hàn Đăng ngồi cạnh bàn ăn, một tay cầm mặt dưới của đĩa, một tay cầm cái nĩa hơi hơi ánh lên ngân quang, thản nhiên ăn đồ ăn trên đĩa.
Ánh sáng mờ tối, nam nhân tuấn mỹ, kiến trúc phục cổ.
Hình ảnh kia làm hắn rất giống Huyết tộc sinh sống trong tòa lâu đài cổ, cao quý, ưu nhã.
Linh Quỳnh nhìn thấy những tấm thẻ liền không nhịn được......
Không!
Nàng có thể nhịn được!
Nàng có thể!
Không thể trầm mê vào trò chơi!
Muốn làm một người hăng hái nỗ lực....... kiếm tiền!
【......】 Không có tiền thì nhận là không có tiền, nói nhiều như thế làm gì.
......
Thẩm Hàn Đăng không cho phép Linh Quỳnh đi ra ngoài, Linh Quỳnh không có tiền cũng không muốn ra ngoài, mỗi ngày đều trốn trong biệt thự cho hết thời gian.
Thẩm Hàn Đăng vẫn rất ít ra khỏi phòng như cũ.
Lúc trước Linh Quỳnh chưa thấy Thẩm Hàn Đăng dùng điện thoại bao giờ, nhưng sau khi Kelly đến, lại có nhìn thấy qua mấy lần.
Nhưng phần lớn thời gian của hắn là ngủ, bằng không thì chính là ngẩn người.
Thứ duy nhất không đổi chính là mỗi lúc trời tối vẫn bền lòng vững dạ gọi Linh Quỳnh tỉnh lại, để nàng đi làm bữa khuya cho hắn.
Linh Quỳnh: "......" Làm cái rắm!
Linh Quỳnh trực tiếp chặn cửa lại, cô không tin Thẩm Hàn Đăng còn có thể vào.
Thẩm Hàn Đăng đúng thật là không thể vào, nhưng mà a......
Cái này thằng nhãi con này cực kì lắm trò.
Hắn vậy mà không để Kelly chuẩn bị bữa tối, thậm chí nguyên liệu nấu ăn cũng không có, nhất định chỉ nửa đêm mới có thể xuất hiện.
Cẩu hay không cẩu?
Đáng khinh hay không?
Con ta cmn chính là bị loại bệnh tâm thần nào a!
Linh Quỳnh là nhịn lại chịu, mới không đem Thẩm Hàn Đăng lăn bột ném vào chảo chiên.
Thái độ này còn bắt nàng khắc kim nuôi hắn?
A!
Không có cửa đâu!
......
Bữa trưa ngày nào đó, Thẩm Hàn Đăng ăn xong phần của mình, ngồi ở đối diện ung dung xoa tay.
"Cô muốn ra ngoài không?"
"Tôi muốn đi ra ngoài liền ra ngoài." Linh Quỳnh lườm hắn một cái.
Nàng không biết đã ra ngoài bao nhiêu lần, chỉ bằng tí trò vặt này cũng đòi ngăn được ba ba?
"......" Thẩm Hàn Đăng ném khăn trong tay đi "Ngày mai