Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
" Cô đã tận mắt nhìn thấy sao?"
"......"
"Cô bao nuôi tôi?"
"......" Sắc mặt nữ sinh buộc tóc hai bên đỏ lên, phẫn nộ quát: "Cô có biết xấu hổ hay không a!"
Ai thèm bao nuôi cô ta!
Cô ta làm sao chẳng biết xấu hổ như thế.
Linh Quỳnh mở hai tay ra, "Đã không nhìn thấy, cũng không bao tôi, làm sao biết tôi ở bên ngoài làm loại chuyện đó?"
Nữ sinh buộc tóc hai bên: "Nếu như cô không làm, người ta sẽ đồn như vậy sao?"
Linh Quỳnh: "Tôi nói lý do cô vào được trường học này, là nhờ dùng quan hệ, có người mở cửa sau cho cô, cô sẽ thật sự lo lót để vào sao?"
Nữ sinh cột tóc hai bên trợn tròn con mắt "Những chuyện này giống nhau sao?"
Linh Quỳnh: "Tại sao không giống nhau?"
Nữ sinh cột tóc hai bên: "Những chuyện này căn bản không cùng bản chất, tôi là tự thi vào!"
Linh Quỳnh vô tội nhún vai, khuôn mặt xinh đẹp hơi cong lên "Cái đó thêm mắm thêm muối truyền đi, ai còn biết chân tướng, đúng không?"
Nữ sinh cột tóc hai bên: "Cô......"
Nữ sinh cột tóc hai bên nửa ngày cũng không nói nổi từ nào, chỉ có thể là tức giận trừng Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh cũng lười cùng nàng nói chuyện, để tay lên chỗ nguyên chủ nằm, vỗ nhẹ một cái "Đây là đồ của ai?"
Nữ sinh cột tóc hai bên cười lạnh một tiếng, ngồi trở lại vị trí của mình, không để ý tới nàng.
Nữ sinh váy ngắn bên cạnh thấy vậy, cũng quay đầu đi.
Linh Quỳnh thở dài một hơi, trực tiếp hất toàn bộ đồ vật xuống đất.
Những đồ vật loạn thất bát tao kia đập xuống đất, ào ào vang dội.
"Diệp Khinh Đường!!"
Nghe thấy động tĩnh, nữ sinh cột tóc hai bên hét lên.
Linh Quỳnh lười biếng móc móc lỗ tai, "Làm sao?"
"Cô đang làm gì!"
"Dọn dẹp rác rưởi trên giường tôi." Linh Quỳnh còn nhấn mạnh thêm hai từ 'tôi' cùng 'rác rưởi'
Nữ sinh cột tóc hai bên đi qua liền kéo Linh Quỳnh lại, lớn tiếng quát lớn: Nhặt đồ lên cho tôi. Có biết những thứ này bao nhiêu tiền không, rơi bể cô có đền nổi không?"
Linh Quỳnh rút tay của mình về, lại hất toàn bộ những thứ còn lại xuống.
Thế nào.
Ba ba đập đấy!
Nữ sinh cột tóc hai bên: "......"
Mắt thấy cuộc chiến sắp bắt đầu nhưng đúng lúc này, trong ký túc xá lại vang lên tiếng nhạc chuông từ điện thoại.
Nữ sinh cột tóc hai bên lúc này liền thu hồi ánh mắt đối đầu với Linh Quỳnh, nhận điện thoại.
Một phút sau, nữ sinh cột tóc hai bên chỉ vào đồ vật trên mặt đất dọa dẫm, "Lúc tôi trở lại, cô nếu còn chưa nhặt lên cho tôi, tôi sẽ cho cô đẹp mặt."
Nói xong cô ta lấy túi xách, vội vã rời đi.
Linh Quỳnh đứng nhìn đồ vật rơi đầy đất, nhấc chân đạp một cái, một cái hộp trượt sang một bên khác, dừng bên chân nữ sinh váy ngắn.
Nữ sinh váy ngắn nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.
3 phút sau.
Nữ sinh váy ngắn nghe thấy tiếng động, cẩn thận dùng ánh mắt quét một vòng, thấy Linh Quỳnh đang nhặt đồ trên đất.
Nữ sinh váy ngắn nghĩ thầm nàng ta vẫn sợ a.
Thế nhưng rất nhanh cô liền phát hiện sự tình không đúng.
Linh Quỳnh lấy đồ ném vào trong một cái túi, mang theo đi theo hướng ra ngoài ký túc xá.
......
Khi Tưởng Dao trở lại ký túc xá, thấy trên mặt đất rất sạch sẽ, đáy lòng cười lạnh một tiếng, không phải là cũng ngoan ngoãn nhặt lên sao.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, Tưởng Dao cũng cảm thấy không thích hợp.
Những thứ đồ của nàng như bốc hơi mất.
"Đồ của tôi đâu?" Tưởng Dao vọt tới trước mặt Linh Quỳnh chất vấn.
"Ném rồi." Ngữ khí Linh Quỳnh nhẹ nhàng:" Cô không phải không cần nữa sao? Tôi liền hảo tâm giúp cô vứt đi, không cần cảm ơn, tiện tay mà thôi."
Đôi mắt đẹp của Tưởng Dao trừng lớn, không thể tin nhìn nàng.
"Cô điên rồi!" Tưởng Dao giận dữ mắng mỏ, "Cô dựa vào cái gì ném đồ của tôi."
"Cô vứt rồi a, tôi hảo tâm giúp cô ném đi, cô làm sao còn hung ác như thế?"
Tưởng Dao: "Ai nói tôi vứt?"
Linh Quỳnh lẽ thẳng khí hùng, "Cô ném trên giường tôi, đó không phải là vứt bỏ sao?"
"Cô đi đem về cho tôi!"
Linh Quỳnh cười với nàng một chút, "Cô nằm mơ sao?"
"Diệp Khinh Đường!"
......
"Các cô đừng đánh nhau nữa!"
Nữ sinh váy ngắn tới kéo Linh Quỳnh cùng Tưởng Dao ra, chủ yếu là kéo Linh Quỳnh.
Tưởng Dao căn bản cũng không phải là đối thủ của Linh Quỳnh, hoàn toàn là bị đè lên đánh.
Linh Quỳnh hất ra nữ sinh váy ngắn ra, nắm lấy áo Tưởng Dao, nhét người vào trong hộc tủ.
Trên mặt tiểu cô nương vẫn mang theo ý cười như cũ, như đang nói chuyện phiếm vỗ vỗ bả vai Tưởng Dao.
"Còn cần tôi giúp cô nhặt đồ về không?"
Tưởng Dao đè ép tiếng thở hổn hển, đáy mắt ngoại trừ phẫn nộ còn có một tia sợ hãi, không dám gật đầu, cũng không dám lắc đầu.
Linh Quỳnh còn thân thiết thay Tưởng Dao chỉnh lý quần áo đàng hoàng lại, "Cô bây giờ đến thùng rác tìm đi, nói không chừng còn có thể nhặt về. Chúc may mắn."
Tưởng Dao về sau mới biết được Linh Quỳnh nói 'Chúc may mắn' là có ý gì.
Cô căn bản không ném đồ ở thùng rác dưới lầu.
Tưởng Dao phải mất một giờ mới tìm được.
Khi Tưởng Dao cầm đồ trở về, Linh Quỳnh đã không còn ở ký túc xá.
"Diệp Khinh Đường, con tiện nhân này!" Tưởng Dao tức giận đến nổ phổi, lửa giận đột nhiên lại nhắm vào nữ sinh váy ngắn Phùng Mỹ Nguyệt, "Cô ta ném đồ của tớ, cậu cũng không ngăn lại, cậu chết rồi sao?"
Phùng Mỹ Nguyệt chiếp ân dưới, không có phát ra tiếng.
Lúc đó Linh Quỳnh mang theo đồ ra cửa, nàng không biết cô muốn làm gì.
Đợi khi nàng đuổi theo, người đã sớm đi mất.
"Dao Dao, cậu có cảm thấy cô ta...... hoàn toàn khác biệt với trước kia không."
Tưởng Dao hiểu sai ý Phùng Mỹ Nguyệt: "Ah, trước đây thật là không nhìn ra, hiện tại không biết bám được vào ai, lá gan đột nhiên lớn thêm nhiều như vậy."
Phùng Mỹ Nguyệt: "......"
Tưởng Dao càng nghĩ càng giận, trực tiếp tiến vào toilet, bưng một chậu nước đi ra, lại lấy mấy bình thuốc màu, pha vào trong nước.
Phùng Mỹ Nguyệt tò mò hỏi: "Dao Dao, cậu đang làm gì?"
Tưởng Dao bưng cái chậu