Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Nói thật, trong lòng Thẩm Hàn Đăng có chút lo sợ.
Cô gái trẻ cùng một người đàn ông xa lạ ở chung một phòng.
Mấu chốt là người đàn ông xa lạ không rõ sống chết.
Cái này......
Thẩm Hàn Đăng dù sao cũng là người đã trải qua gió to sóng lớn, rất nhanh liền bình tĩnh lại.
"Chuyện gì đã xảy ra."
Linh Quỳnh đóng kỹ cửa lại, dựa vào ghế sa lon bên cạnh một chút, cầm điện thoại di động bấm bấm.
"Tên này muốn sàm sỡ tôi."
Ánh mắt Thẩm Hàn Đăng lạnh lùng, dò xét cô vài lần từ trên xuống dưới "Vậy tại sao bây giờ hắn lại nằm trên mặt đất."
"Tôi cũng không phải người ngu, đương nhiên phải phản kích, hắn sắp hù chết ba rồi." Nói xong cô còn vỗ vỗ ngực tượng trưng vài cái, để chứng minh mình thật sự sợ.
Thẩm Hàn Đăng không nhìn ra cô có chút sợ hãi nào.
"Cái điện thoại này từ đâu ra?"
Linh Quỳnh giơ ngón tay chỉ người trên đất.
"......"Cô đánh người ta ngất xỉu, chính là vì muốn chơi điện thoại của người ta sao?
Đây chính là sợ như cô nói sao?
Cô sợ cái gì?
Thẩm Hàn Đăng kiểm tra người trên đất, không biết bị cô dùng đồ gì đập vào đầu, đụng thế nào cũng không tỉnh.
May là không có chảy máu, hẳn là không nguy hiểm tính mạng.
Thẩm Hàn Đăng rút khăn ra lau tay, hỏi một vấn đề không liên quan: "Cô nhớ số điện thoại của tôi sao?"
"Những thứ liên quan đến thiếu gia tôi đều nhớ kỹ." Linh Quỳnh để điện thoại di động xuống, đặt tay vào vị trí trái tim, "Tôi để thiếu gia ở trong lòng a."
Thẩm Hàn Đăng cười lạnh ném khăn tay đi "Cô là để tiền của tôi trong lòng a."
Linh Quỳnh: "......" Như này bảo tôi làm sao giao tiếp với anh!
Con yêu tại sao có thể nói như vậy!
......
Thẩm Hàn Đăng cũng không để ý người trên đất, đi đến bên cạnh Linh Quỳnh ngồi xuống, "Hắn có đụng vào chỗ nào của cô chưa?"
Linh Quỳnh trầm mặc một hồi, cảnh giác hỏi: "Nếu đụng phải sẽ như thế nào?"
Dựa theo thiết lập, bây giờ hẳn sẽ là lời thoại hắn dùng chỗ nào đụng vào cô liền sẽ chặt chỗ đó đi, phải không?
Thẩm Hàn Đăng âm trầm miệng, "Hắn đụng tới cô bằng chỗ nào, tôi sẽ phế chỗ đó của hắn."
Linh Quỳnh thở phào, "Hắn dùng cái mông đụng phải chân của ta."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Thẩm Hàn Đăng: "Tại sao hắn đòi...... Sàm sỡ cô?"
Linh Quỳnh ngang nhiên dựa vào Thẩm Hàn Đăng, lướt mấy cái trên màn hình điện thoại, mở ra ghi chép cuộc trò chuyện.
"Anh xem, đây có phải số điện thoại mẹ kế anh không?"
"Không lưu tên mà cô cũng biết?"
"Tôi nhớ được nha."
"......"
Thì ra không cố ý nhớ số điện thoại của tôi đúng không?
Thẩm Hàn Đăng cầm điện thoại di động rà soát một lượt, chỉ có vài đoạn tin nhắn kia.
Nhưng Thẩm Hàn Đăng tìm thêm được một đoạn ghi âm.
Hẳn không phải là người đàn ông này cố ý ghi âm lại, mà do hắn đã mở chức năng tự động ghi âm nên mỗi cuộc gọi đều sẽ được ghi lại.
Đối tượng gọi đến chính là Chu Tịnh.
Đại khái ý tứ chính là sai hắn tìm ra mấy cái nhược điểm của Linh Quỳnh.
Chu Tịnh có thể là cảm thấy không an toàn, bây giờ lại muốn bọc thêm một lớp bảo hộ, để nắm chắc cô trong tay.
Linh Quỳnh lúc trước còn đoán Chu Tịnh muốn làm gì Thẩm Hàn Đăng, không nghĩ tới bà ta là muốn hại mình......
......
Chu Tịnh để A Mai theo dõi Thẩm Hàn Đăng.
Kết quả tự nhiên A Mai chạy tới nói, cô ta chỉ vừa quay đi, quay lại đã không thấy tăm hơi Thẩm Hàn Đăng đâu, bây giờ tìm không thấy hắn nữa.
Chu Tịnh giận dữ mắng mỏ: "Chỉ mỗi theo dõi một người mà cô còn không làm được, cô còn được cái tích sự gì!"
A Mai muốn giải thích, "Chu tổng, vì có nhiều người ở đây, nên thiếu gia mới......"
"Đi." Chu Tịnh đánh gãy lời A Mai, trầm mặt: "Đi lên lầu tìm xem."
Chu Tịnh dẫn theo A Mai đến lầu ba, trước hết nghe động tĩnh trong phòng nhưng không nghe thấy âm thanh gì, Chu Tịnh cho A Mai cầm chìa khoá mở cửa.
"Thiếu gia, thiếu gia, cậu đi từ từ thôi......"
Cầu thang bên kia truyền đến giọng nói của người hầu, nghe rất cấp bách.
A Mai nhìn một chút Chu Tịnh, Chu Tịnh khoát tay, A Mai lập tức thu chìa khóa thu, đứng phía sau Chu Tịnh.
Thẩm Hàn Đăng bên kia cũng rẽ ngoặt tới, nhìn thấy Chu Tịnh, con mắt híp một chút " Bà gọi Diệp Khinh Đường đi đâu rồi?"
Chu Tịnh nghi hoặc, "Diệp tiểu thư? Hôm nay ta chưa gặp cô ấy, có phải cô ấy đi chơi đâu đó rồi hay không?"
"Thiếu gia, Diệp tiểu thư thật sự không có lên lầu." Người hầu cũng nói theo.
Chu Tịnh: "Diệp tiểu thư đã lớn như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu, Hàn Đăng, hay là con đi theo ta đi gặp mấy người trong công ty trước?"
Thẩm Hàn Đăng: "Không cần."
Thẩm Hàn Đăng xoay người rời đi.
......
Chu Tịnh chờ khi Thẩm Hàn Đăng đi hẳn, mới cầm điện thoại gọi cho người kia.
Một lúc sau mới có người bắt máy, Chu Tịnh lập tức hỏi: " Xong rồi à?"
Người bên kia thô bạo cất giọng, giống như đang kìm hãm gì đó "Sắp xong rồi."
"Mau lên." Chu Tịnh thúc giục.
Chu Tịnh sợ Thẩm Hàn Đăng lại tìm đến lần nữa, dặn dò A Mai phải chú ý hắn hơn, tốt nhất là tìm được người chặn hắn lại.
A Mai nghe lệnh xuống lầu.
Chu Tịnh nhìn cửa phòng một chút, đạp giày cao gót lạch cạch xuống lầu.
Trong phòng.
Hai tay người đàn ông bị trói ra sau lưng, chỉ đầu có thể động. Cách nhãn cầu hắn 1 cm còn có một con dao găm sắc bén.
Chỉ cần tiến về phía trước một chút, con mắt liền sẽ bị đâm nát.
Mà người cầm đao, lại là một cô gái nhìn qua có vẻ vô hại.
Linh