Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Thẩm Hàn Đăng cảm thấy mình đã quá sủng cô, đáng lẽ nên nhốt cô vào trong lồng chim dạy dỗ lại thật tốt.
Nếu vậy thì bây giờ cô sẽ không ngồi ở trong ngực mình, bắt mình sấy tóc.
Mình dùng tiền kiếm về một tiểu tổ tông rồi!
Linh Quỳnh cúi đầu chơi điện thoại, khá ngoan ngoãn.
Nếu như cô không chơi bằng điện thoại của hắn.
"Đừng làm loạn, không được chơi điện thoại của tôi nữa." Thẩm Hàn Đăng tắt máy sấy nói.
"Vậy tôi có thể......" Một tay Linh Quỳnh quấn lấy cổ Thẩm Hàn Đăng, "Chơi anh không?"
Thẩm Hàn Đăng giật giật khóe miệng, "Muốn chơi tôi?"
Con mắt cô gái sáng lấp lánh gật đầu, còn nuốt một ngụm nước bọt, "...... Có chút muốn."
Thẩm Hàn Đăng đặt cô lên ghế sa lon, "Đừng nằm mơ giữa ban ngày."
Linh Quỳnh: "......"
Quá giỏi!
Lạnh nhạt!
Vô tình!
Linh Quỳnh bĩu môi, thuận thế nằm lên ghế sa lon, tiếp tục chơi điện thoại.
"Cô mang Phan Tu Lương về làm gì?"
"Không phải tôi vừa trả lời anh sao."
"Cô tin lời mình nói không?"
Linh Quỳnh nắm tay thành đấm, ánh mắt kiên định, "Tin a, vì sao không tin, lời mình nói ra còn không tin, sau này còn tin ai nổi?"
"......" Không còn lời nào để nói. Thẩm Hàn Đăng trầm mặc mấy giây, hỏi: "Cô nói ông ta có chuyện muốn nói với tôi?"
"Đúng vậy."
"Chuyện gì."
"Tự anh đi mà hỏi."
"......"
......
Thẩm Hàn Đăng đi xuống dưới lầu, bảo Kelly làm Phan Tu Lương tỉnh lại.
Phan Tu Lương nhìn qua có vẻ không được bình thường, thở dốc từng ngụm từng ngụm, sợ hãi nghi ngờ dò xét bốn phía.
Thẩm Hàn Đăng đợi Phan Tu Lương cổn định tâm tình, lúc này mới lên tiếng: "Ông có chuyện muốn nói với tôi sao?"
"Chuyện gì?" Trí nhớ Phan Tu Lương phảng phất còn chưa online, chỉ dựa vào bản năng, "Chuyện gì? Tại sao tôi có chuyện muốn nói với cậu?"
"......"
"Chuyện......" Phan Tu Lương lẩm bẩm vài tiếng, ánh mắt liếc về phía sau hắn, tiếp đó lại đột nhiên kêu to : "Tôi có chuyện muốn nói, tôi có chuyện muốn nói!!"
Thẩm Hàn Đăng quay đầu nhìn lại.
Linh Quỳnh đứng trên bậc thang, một cái tay vịn vào tay ghế, tựa như chuẩn bị xuống lầu.
Vì Phan Tu Lương rống quá lớn, nàng rụt chân về.
Thẩm Hàn Đăng mặc kệ Linh Quỳnh, "Nói đi."
......
Linh Quỳnh không xuống lầu, nàng trực tiếp ngồi lên cái ghế sát bên cầu thang, nâng cằm nhìn kịch phía dưới.
Phan Tu Lương nói chuyện cứ đứt quãng, từ khi hắn cùng Chu Tịnh quen biết nhau, Thẩm Hàn Đăng nghe có đến buồn chán.
Nhưng Linh Quỳnh rõ ràng chính là muốn cho hắn nghe những thứ này, Thẩm Hàn Đăng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Thẳng đến khi Phan Tu Lương kể đến Thẩm Nhuận An.
Thẩm Nhuận An là cha của Thẩm Hàn Đăng.
Chu Tịnh gặp được Thẩm Nhuận An đều là nhờ có sắp xếp, những chuyện sau đó cũng đều có kịch bản.
Mà hết thảy những thứ này, Phan Tu Lương đều nhúng tay vào.
Ngay từ đầu bọn họ chỉ vì muốn lừa một khoản tiền, thế nhưng về sau Thẩm Nhuận An tựa như thật sự thích Chu Tịnh.
Bởi vậy Chu Tịnh liền có ý khác.
Chu Tịnh muốn trở thành người bên cạnh Thẩm Nhuận An, cảm thấy nếu mình làm một bà mẹ kế ăn sung mặc sướng thì có gì không tốt?
Vì chuyện này, hắn còn cãi nhau với Chu Tịnh rất nhiều lần.
Nhưng Chu Tịnh quyết định, không muốn tiếp tục chịu khổ cùng hắn, hoặc phải đi khắp nơi lừa đảo sống qua ngày.
Phan Tu Lương cũng có lòng tham ngang ngửa Chu Tịnh, nên Chu Tịnh rất nhanh liền thuyết phục hắn.
Ý muốn ban đầu của Chu Tịnh, là muốn sống yên ổn bên Thẩm Nhuận An, đẻ ra một đứa con trai, dựa vào con trai để chiếm đoạt tài sản
Thế nhưng mà.....
Thẩm Nhuận An nói với bà ta, ngoại trừ Thẩm Hàn Đăng, ông ấy sẽ không cần thêm đứa con nào, đã làm phẫu thuật.
Kế hoạch của Chu Tịnh thất bại thảm hại.
"Là Chu Tịnh...... Cũng là cô ta làm, tôi chỉ giúp cô ta làm thuốc, là bà ta bỏ thuốc Thẩm Nhuận An, mỗi ngày một chút, mỗi ngày một chút......"
Thẩm Hàn Đăng: "Ông nói cái gì?"
Phan Tu Lương ôm đầu co lại về phía sau "Là Chu Tịnh làm!! Là cô ta, là cô ta làm ......"
Thẩm Hàn Đăng siết lấy cổ áo Phan Tu Lương, đặt hắn trên sàn nhà, dùng ngón tay bóp cổ hắn.
Phan Tu Lương nhìn thẳng vào đôi mắt đen trầm của Thẩm Hàn Đăng, giống như đụng phải một con thú dữ hung mãnh, từ trên người cậu ta toát ra sụ tàn nhẫn từ xương tủy, làm toàn thân ông ta phát lạnh, run rẩy đến lợi hại hơn.
Thẩm Hàn Đăng cơ hồ là nghiến răng gạt ra mấy chữ, "Ông lặp lại lần nữa?"
"Không phải tôi, không phải tôi làm ."
Trong không khí tràn ngập một cỗ mùi khai từ nướƈ ŧıểυ.
Phan Tu Lương sợ đến tè ra quần.
Thẩm Hàn Đăng dùng thêm sức, trong nháy mắt Phan Tu Lương cảm thấy hô hấp khó khăn, trong đầu bắt đầu thiếu oxi, sắc mặt đỏ bừng lên.
Hắn ê a giãy dụa.
Thế nhưng do lực đạo của Thẩm Hàn Đăng quá lớn, hắn như mãnh thú bị chọc giận, đã mất lý trí.
"Cứu...... Cứu mạng......"
"Thiếu gia, nếu anh tiếp tục như vậy, ông ta sẽ chết."
Thẩm Hàn Đăng bỗng nhiên ngẩng đầu.
Linh Quỳnh không biết từ lúc nào ngồi xổm ở bên cạnh, hai tay ôm đầu gối, váy tản ra trên sàn nhà.
Cặp đồng tử đen nhánh của cô gái lặng lẽ nhìn hắn.
Đáy mắt Thẩm Hàn Đăng đang dâng trào bão tố, tạo ra một cơn sóng to đến mức có thể nhấn chìm tất cả mọi thứ.
Linh Quỳnh cũng cảm thấy con yêu muốn ra tay với cô.
Nhưng mà Thẩm Hàn Đăng chỉ liếc một cái, buông Phan Tu Lương ra, cúi đầu nhìn hai tay mình.
Phan Tu Lương được tự do, lập tức hoảng sợ co rúm người vào góc phòng, run như cầy sấy.
Ánh mắt Thẩm Hàn Đăng lại âm trầm nhìn ông ta, nghiến răng nói, "Nói rõ chuyện này ra cho tôi."
Phan Tu Lương lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Vừa rồi suýt chút nữa đã chết trong tay Thẩm Hàn Đăng.
Hắn đâu còn dám có ý nghĩ khác.
Người này là thật sự muốn gϊếŧ mình.
Thật là đáng sợ......
......
Phan Tu Lương một chữ cũng không dám giấu diếm, đem chuyện kia hoàn toàn kể rõ ra.
Hắn tham gia toàn bộ quá trình, mỗi một chi