Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Thẩm Hàn Đăng vừa ăn hai miếng đã để bát đũa xuống "Không ăn nữa."
Thẩm Hàn Đăng có thể là do tâm trạng thực sự không tốt, không muốn quan tâm tới bất kì ao, bao gồm cả Linh Quỳnh.
Khi Linh Quỳnh nói chuyện với hắn, hắn cũng không đáp lại, cuối cùng còn chê cô phiền, đuổi cô ra ngoài.
Linh Quỳnh: "......"
Ra ngoài thì ra ngoài.
Ai thèm phục vụ anh, dỗ dành anh!
Nhớ năm đó cũng chỉ có người khác hầu hạ ba ba!
Có phúc còn không biết hưởng!
Hừ!
......
Giữa đêm.
Linh Quỳnh đang mơ đẹp, đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc, còn chưa kịp lên tiếng, tất cả lời muốn nói đều phải nuốt lại.
"Anh...... Làm gì thế?"
Linh Quỳnh né qua một chút, nhanh chóng mở miệng.
Trong bóng tối, giọng nói của Thẩm Hàn Đăng âm thanh có chút trầm "Tôi đói rồi."
"......"
Ai bảo anh không ăn nhiều một chút!
Bây giờ còn biết đói bụng sao!
Đáng đời!
Linh Quỳnh tức giận nói: "Tránh ra."
Thẩm Hàn Đăng không nhúc nhích, "Tôi đói ."
Linh Quỳnh lớn tiếng "Tôi nghe rồi! Anh phải tránh ra để tôi đi nấu bữa khuya cho anh chứ? Tôi cũng không có phép thuật để biến đồ ăn cho anh!"
Thẩm Hàn Đăng cúi đầu hôn nàng, "Không cần."
"???"
Anh không đói phải không?
Một lúc sau, Linh Quỳnh mới phản ứng lại, hình như cô đã biến thành bữa khuya.
......
Linh Quỳnh hốt hoảng một lúc, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Tiếng mưa tinh tế rơi liên tục, rơi vào dây leo quấn quanh ngoài cửa sổ, kêu sột soạt.
Tiếng mưa rơi dần dần lớn hơn, đánh vào cửa sổ, che mất tất cả thanh âm trong phòng.
......
Hôm sau.
Khi Linh Quỳnh đẩy cửa sổ ra đã thấy dây leo nở hoa, đóa hoa e ấp trong lá cây, ngượng ngùng nhú ra một chút.
Thẩm Hàn Đăng bị ánh sáng ngoài cửa sổ làm tỉnh giấc, từ trên giường ngồi dậy.
Ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy tiểu cô nương đứng bên cửa sổ, nhoài người ra ngoài lấy một nhánh hoa.
Con mắt Thẩm Hàn Đăng híp lại "Hình như em rất vui?"
"Vui." Linh Quỳnh cầm một nhánh hoa quay lại, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn, đẹp tựa như nhánh hoa trong tay cô.
"Tới."
"......"
Nhánh hoa rơi trên mặt đất, bị ánh sáng bao phủ, cả phòng ngập tràn hương hoa.
......
Linh Quỳnh thừa dịp lúc Thẩm Hàn Đăng đi vệ sinh, kéo đồ giám ra nhìn.
Hình ảnh trên tấm thẻ 'Nở hoa trong đêm mưa' đã biến thành Thẩm Hàn Đăng.
Hắn dựa vào bệ cửa sổ, nhìn ngắm những nhánh hoa bên ngoài thò đầu vào như những đứa trẻ nghịch ngợm, vỗ vỗ bả vai hắn.
Cổ áo ngủ đơn bạc bị tuột ra khỏi vai không ít, khiến mảng lớn da thịt bại lộ trong không khí.
Giữa ngón tay nắm một nhánh hoa, có lẽ là bởi vì dùng sức, có vài giọt máu rơi xuống theo nhánh hoa, nở rộ trên mặt thảm trắng như tuyết dưới chân hắn.
Linh Quỳnh mang theo tâm trạng cực kì tốt lăn lộn 2 vòng trên giường.
Tiểu khả ái như này ai mà không thích!
Linh Quỳnh còn chưa lăn được hai vòng, đã bị thẩm Hàn Đăng chặn lại, ôm trong ngực.
Hắn vừa tắm xong, trên người còn mang theo sự ướŧ áŧ.
Linh Quỳnh kéo hắn hít một hơi, cực kỳ khẳng định: "Anh thật thơm a."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Đến cùng là tôi có chỗ nào thơm?
Thẩm Hàn Đăng chắc chắn trên người mình không có mùi gì.
Làm sao cô ngửi thấy mùi thơm chứ?
Thẩm Hàn Đăng đối với chuyện này canh cánh trong lòng, lúc xuống lầu kéo Kelly hỏi.
Kelly nghĩ một chút, liền nói: "Tiên sinh, có thể do trong tủ quần áo của ngài có túi hương."
"Làm sao mà tôi không ngửi thấy?"
"Bởi vì mùi rất nhạt, mà ngài đã quen, tất nhiên sẽ không ngửi thấy ."
Nếu quen rồi sẽ trở thành bình thường.
Dù là mùi thơm hay là hôi, mà ngửi lâu, cũng sẽ không thấy mùi nữa
Lông mày Thẩm Hàn Đăng nhẹ chau lại, "Ông lấy ra đi."
Kelly thấy Thẩm Hàn Đăng có vẻ không vui, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đồng ý.
Cùng ngày đó Kelly bỏ hết đi.
Trong tủ treo quần áo vẫn còn mùi nhàn nhạt, nhưng chẳng mấy chốc sẽ tản hết.
Kết quả cũng không lâu sau, Thẩm Hàn Đăng kêu ông ta bỏ lại.
Kelly: "???"
Ngài cố ý chơi đùa tôi sao?
Lúc nói chuyện này, sắc mặt Thẩm Hàn Đăng đen kịt, giống như bỏ lại là vũ nhục hắn, nhưng hắn vẫn đòi trả về.
Kelly cũng không hiểu......
Tiên sinh đây là đang giày vò ai đây?
Rõ ràng không phải Thẩm Hàn Đăng muốn giày vò ai, mà là Linh Quỳnh đang hành hạ hắn.
Nàng nói thích cái mùi kia......
Thẩm Hàn Đăng có thể làm sao?
......
Ở trường học, Linh Quỳnh có gặp qua Triệu Vân Diệp vài lần, có vẻ hắn đã tin Linh Quỳnh không có liên quan đến cái chết của nữ chính, không đi tìm cô nữa.
Cho nên muốn tránh kết cục của nguyên chủ, kỳ thực cũng rất đơn giản.
Chỉ cần tránh được nam chính, liền sẽ bắt đầu có cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Linh Quỳnh phải rút hơn một năm nữa, mới rút ra được một tấm cuối cùng.
Căn cứ vào kinh nghiệm không nhiều của mình, Linh Quỳnh đoán...... Tấm cuối này có thể là cầu hôn.
Dù sao nếu muốn một đại kết cục HE hoàn mỹ làm sao có thể không cầu hôn!
Lần cầu hôn này của Thẩm Hàn Đăng cần một thời gian để chuẩn bị, buổi lể cực kì hoành tráng, hoàn toàn sắp xếp theo sở thích của Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh cái gì cũng không cần làm, chỉ cần có mặt, ăn mặc thật xinh đẹp nhận lời cầu hôn của hắn là được.
Cầu hôn cũng không có khách mời nào, chỉ có nhân vật chính với các nhân viên công tác.
Thẩm Hàn Đăng đứng thẳng người, dưới ánh đèn, nhìn người đi về phía mình.
Chiếc váy trắng tinh khôi làm nổi bật lên gương mặt thuần khiết như tinh linh của cô, làm người ta chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt trong tay, không muốn để cô chịu chút tổn thương nào.
Trên khuôn mặt quanh năm lạnh như băng của Thẩm Hàn Đăng, bây giờ lại lộ ra một tia ý cười.
Thẩm Hàn Đăng một chân quỳ xuống, ngửa đầu nhìn cô "Em có muốn thay đổi mối quan hệ của chúng ta không?"
Linh Quỳnh nháy mắt mấy cái "Em cảm thấy......"
Thẩm Hàn Đăng như biết nàng muốn nói g: "Nghĩ kỹ rồi hãy nói."
Linh Quỳnh ngoan ngoãn đem câu nói kia nuốt