Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Thông báo nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành nhảy lên, Linh Quỳnh vẫn lựa chọn ở lại thêm ba năm.
Dù sao có thể vui vẻ đến đâu hay đến đó đi.
"Sau khi ta rời đi, phó bản này sẽ trở nên như thế nào?"
【 Tình yêu, khi cô chơi những trò chơi khác, lúc thoát ra sẽ thế nào?】
"Tạm dừng?"
【 Là thế này. Sau khi cô rời khỏi, phó bản liền sẽ bước vào trạng thái tạm ngưng.】
Con mắt Linh Quỳnh hơi sáng lên, "Theo lý thuyết thì ta còn có thể đi vào?"
【 Tình yêu, hiện tại chúng tôi vẫn chưa nghiên cứu về chuyện này.】
Linh Quỳnh trong nháy mắt bĩu môi "Mi thì được cái tích sự gì hả?."
【...... Có thể cổ vũ cho cô mà!】
"......" Ba ba cần mi cổ vũ chắc?
Linh Quỳnh chuẩn sẵn sàng để ra khỏi trò chơi, muốn nói với Vinh Diệu tạm dừng để nghỉ ngơi.
Thời gian trong phó bản chắc chắn khác với thế giới bên ngoài, nhưng cô vẫn còn có chút lo lắng, dịch dinh dưỡng trong cabin chỉ có thể duy trì một tháng.
Cô không muốn chết đâu.
......
Ầm ầm ——
Âm thanh rung chuyển đất trời khiến Linh Quỳnh giật mình lăn về phía bên cạnh, một tảng đá lớn từ trên đỉnh đầu cô rơi xuống.
Cô lùi về phía sau, liền phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung.
Bay?
Bay!!!
Cả người Linh Quỳnh đều kinh ngạc, bay loạn trong không khí, dựa vào bản năng của thân thể này miễn cưỡng ổn định.
Cô che lấy trái tim nhỏ đập loạn nhịp, khuôn mặt nhỏ mơ màng đến tội.
Không phải!
Chuyện quái gì đang xảy ra?!
Không phải mình đã nói muốn ra khỏi trò chơi rồi à!
Cái trò chơi nát này làm ăn như này hả? Lời nói của người chơi đều coi như đánh rắm hết sao?
【 Tình yêu, rất xin lỗi, trò chơi tạm thời gặp chút trục trặc, chức năng thoát ra có vấn đề. Chúng tôi đang khẩn cấp sửa chữa, cô chơi trước một ván đi? Để bù đắp cho sự thiệt hại của cô, chúng tôi quyết định tặng miễn phí cho cô 100 tấm thẻ.】
Đầu Linh Quỳnh nho nhỏ, dấu hỏi to to.
Bây giờ Linh Quỳnh không thể phỉ nhổ Vinh Diệu, cô còn phải tránh né đá vụn rớt xuống từ khắp nơi, dù sao bảo mệnh quan trọng hơn.
Lúc này cô đang ở trong một sơn động.
Không biết vì lý do gì dẫn tới sụp đổ.
Vấn đề mấu chốt nhất là—— Bây giờ cô đang lơ lửng giữa không trung!
Cho dù cô chả hiểu cái rắm gì nhưng vẫn phải dựa vào bản năng của thân thể giữ vững, né tránh đá vụn.
Có phải cô rất trâu hay không!
Linh Quỳnh nhìn thấy phía dưới hình như có thứ gì đó, nhưng bây giờ chính mình còn khó bảo toàn, sao còn quan tâm tới cái thứ kia cho được.
Tứ phía sơn động đều là đá, căn bản không có cửa để đi ra.
Cô đây chính là nữ chính sinh ra từ chỗ chết trong truyền thuyết, sống được hay không là nhờ bàn tay vàng hay sao?
......
Linh Quỳnh từ sơn động đi ra, cũng không kịp xem mình thê thảm tới mức nào rồi, đập vào mắt là cả một đám người quỳ rạp dưới đất.
Linh Quỳnh bị dọa đến lui về sau mấy bước.
Đây là cái lễ ra mắt gì!!
"Cung nghênh tổ tông rời núi."
Tiếng hô của đám người cự kì vang dội, đều đặn xông thẳng lên trời, khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Linh Quỳnh: "......"
Thứ đồ gì?
Ai là tổ tông?
Có liên quan gì với cô?
Thân phận cô bây giờ cao như vậy sao?
Đầu Linh Quỳnh treo đầy dấu chấm hỏi, đột nhiên nghe người ta hét to, "Có người tới!"
Chân trời bỗng dưng có một mảnh thứ gì đó đông nghịt ùn ùn kéo tới.
Linh Quỳnh phát hiện thị lực của mình rất tốt, vậy mà có thể nhìn ra cái đám đông nghịt đó là một nhóm người.
Một đám người đạp kiếm hoặc mấy thứ đồ chơi kỳ kỳ quái quái, bay trên trời.
Cmn!
Còn biết bay!
Cho nên đây là một cái phó bản huyền huyễn?
"Sao có thể tới nhanh vậy."
"Rút lui trước đi? Không thể để cho bọn chúng phát hiện."
"Tổ tông người......"
"Tổ tông, chúng con không sợ, nhưng bây giờ chúng ta phải tạm thời tránh mũi nhọn, sau này lại đuổi gϊếŧ bọn chúng đến không còn manh giáp"
"Đúng, tổ tông, chúng ta mau chạy thôi."
Linh · Mờ mịt bất lực · Quỳnh: "......"
Vì sao cảm giác rất giống nhân vật phản diện?
Linh Quỳnh căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đám người này rõ ràng là người bên phe của cô.
Cho nên Linh Quỳnh chỉ có thể tạm thời nghe theo bọn họ, bị kéo theo chạy trốn, đằng sau còn một đám người đuổi theo không dứt, nhìn thật ngứa tay.
Nhưng mà......
Gió lớn quá, vả mặt.
......
Nhân vật của cô bây giờ tên Nguyệt Tiêm Khôi.
Ở Cửu Châu Đại Lục, gia tộc Nguyệt Thị đã từng cực kỳ huy hoàng, có đệ tử trải rộng khắp Cửu Châu Đại Lục, gần như có khả năng thống nhất đại lục.
Nhưng khi gia tộc huy hoàng này trở thành một ác long, sẽ trở thành mối đe dọa đối với tất cả mọi người trên Đại lục.
Vì muốn gϊếŧ chết con ác long này, tất cả môn phái trong Cửu Châu Đại Lục đã hợp lực cùng đối phó Nguyệt Thị.
Trận chiến kia, bị người đời sau gọi là là Đại chiến vạn môn.
Một vạn chắc chắn là khoa trương, nhưng quả thật đã có rất nhiều môn phái tham dự.
Lúc đó tử thương vô số, nhưng vẫn có thể diệt trừ Nguyệt thị.
Nguyệt Tiêm Khôi chính là tộc trưởng Nguyệt thị lúc ấy—— Vừa thượng vị.
Tộc trưởng tiền nhiệm đã chết trong một trận chiến nên nàng mới bị đẩy lên thượng vị, nhưng cái ghế tộc trưởng ngồi còn chưa nóng đã bị người ta phong ấn.
Tuyến thời gian kéo đến ngàn năm sau đó.
Gia tộc Nguyệt Thị đã trở thành quá khứ, người biết đến chuyện này cũng không còn nhiều.
Sau Đại chiến vạn môn, không hiểu sao linh khí để tu luyện trở nên cực