Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Nữ chính chết ngay chỗ cô bị phong ấn.
Lúc đó cái thứ mà cô nhìn thấy nằm úp sấp ở dưới, hẳn là nữ chính.
Linh Quỳnh cũng không rõ, vì sao đám người Giáng Canh này, còn có thể trắng trợn đến địa bàn người ta.
Cái này chẳng lẽ thân là nhân vật phản diện cuồng vọng không bị trói buộc sao?
Linh Quỳnh bước vào đại điện, ngay giữa sảnh chính là linh bài, bên cạnh là một nam nhân mặc y phục trắng như tuyết.
Nam nhân còn cực kỳ trẻ tuổi, nhưng mái tóc đã bạc trắng như tuyết gọn gàng rũ sau lưng, đẹp tựa tiên tử.
Lúc này hắn không có biểu cảm gì đứng bên cạnh, quanh thân như có một tầng kết giới, không ai có thể tùy ý tới gần.
Nam chính không hổ là nam chính, quả nhiên xứng đôi với nữ .
Nhan sắc này, dáng người này...... Chậc chậc chậc!!
Đáng tiếc nha đáng tiếc nha.
Nếu người này là mục tiêu nhân vật cũng không tệ nha.
Không phải bất cứ cái gì trong số mệnh—— Cũng có thể thay đổi sao.
Ai.
Linh Quỳnh cũng chỉ có thể nghĩ nghĩ một chút, dù sao bảo cô bóp méo một nhân vật được thiết lập cả đời chỉ yêu một người, cũng quá tàn nhẫn rồi.
Nghĩ lại đống phiền phức nam chính mang lại cho nguyên chủ, nàng lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Linh Quỳnh đang suy nghĩ lung tung, thì mấy người người phía trước cũng lần lượt rời đi.
Ánh mắt Yến Vi Sơn cụp xuống, giống như một pho tượng, cũng chẳng có phản ứng gì.
Linh Quỳnh lấy nhang cắm vào lư hương, xong rồi muốn nhanh chóng chuồn đi.
Nam chính có chút đáng sợ, cô sợ.
"Dừng lại!"
Linh Quỳnh xách váy lưỡng lự một hồi, trong đầu chỉ có hai lựa chọn, một là chạy nhanh, hai là dừng lại nhảy tưng tưng trước mặt người ta.
"Vi Sơn tiên tôn." Giáng Canh cúi thấp người, cung kính hành lễ "Ngài có chuyện gì?"
Ánh mắt rũ xuống của Yến Vi Sơn từ nãy giờ, lúc này lại đặt trên thân Linh Quỳnh.
Ánh mắt kia lạnh như băng, cộng với tia sáng mờ tối không ai hiểu thấu, làm lòng người càng thêm lạnh lẽo.
Linh Quỳnh thả váy xuống, xoay người lại, quy quy củ củ đưa tay đặt trước người, tiếp ánh mắt Yến Vi sơn nhìn sang, nhàn nhạt nở nụ cười.
Lúc này nam chính hẳn còn chưa biết nàng là ai......
Cho nên gọi ba ba lại làm gì?
Yến Vi sơn nhìn chằm chằm nàng, giọng nói trầm thấp: "Cô ta là ai?"
"Vi sơn Tiên Tôn, đây là thiếu trang chủ của chúng tôi." Giáng Canh không kiêu ngạo không tự ti trả lời.
"Thiếu trang chủ?" Yến Vi sơn hơi dừng lại hai giây "Thiếu trang chủ của các không phải mất tích nhiều năm rồi sao?"
Giáng Canh: "Chúng ta cũng là vừa mới tìm được thiếu trang chủ gần đây."
"Thật không?"
Ngữ điệu Yến Vi sơn có chút cổ quái.
"Thật."
Giáng lúa không hề hốt hoảng, ứng phó nghi vấn của Yến Vi Sơn.
Yến Vi Sơn không nói gì thêm nữa, ra hiệu bọn hắn có thể đi.
Linh Quỳnh lập tức quay người rời khỏi đại điện.
Sau khi ra ngoài một khoảng cách thật xa, Linh Quỳnh mới che ngực vỗ vỗ "Hắn có ý gì?"
Giáng Canh cũng không thể hiểu nổi Yến Vi Sơn có ý gì.
Vừa rồi Yến Vi sơn cũng không có làm gì bất thường......
Giáng Canh nói: "Có thể là do thấy ngài lạ mắt, nên hỏi thêm một câu vậy thôi."
Linh Quỳnh bĩu môi "Người hắn chưa từng gặp có rất nhiều, làm sao hết lần này tới lần khác hỏi mình ta, là do dung mạo ta khuynh quốc khuynh thành sao?"
Giáng Canh: "......"
Có bao nhiêu người tới đây, chẳng lẽ ai hắn cũng biết chắc?
Nếu như hắn thấy ai lạ lạ cũng hỏi một câu, vậy cái thiết lập nhân vật như pho tượng của hắn tính sao đây?
Khẳng định có quỷ!
......
Đại điện.
Lúc này cửa điện đã bị đóng lại, toàn bộ đại điện chỉ có chút ánh sáng chiếu vào làm tổng thể trở nên có phần đè nén, âm trầm.
Yến Vi Sơn ngồi trên đệm dưới đất, nắm một cây trâm cài tóc trong tay.
Yến Vi Sơn nhìn chằm chằm trâm cài tóc một hồi lâu, đầu ngón tay chậm rãi rót linh lực vào, trâm cài tóc bỗng bay khỏi tay hắn, lơ lửng trong không trung.
Có những mảnh vụn hình ảnh được chiếu ra từ trâm, từ từ tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh.
Góc nhìn là từ phía dưới lên, có một nữ tử đứng ở phía trên đang né tránh đá vụn rơi xuống.
Cái này rõ ràng là hình ảnh Linh Quỳnh lúc vừa tới còn ở trong cái sơn động kia.
Hình ảnh cũng không rõ ràng, đá vụn rơi xuống che đi người trong hình, cộng thêm người đó đang di chuyển nhanh chóng, càng thêm mơ hồ.
Chỉ xét mỗi hình ảnh này, Yến Vi Sơn cũng không thể chắc chắn người này có phải là vị thiếu trang chủ mới tìm về kia hay không.
Nhưng mà trực giác của hắn mách bảo...... Đúng là cô ta.
Yến Vi Sơn thu trâm cài tóc lại, hình ảnh cũng theo đó mà tan biến.
"Người đâu."
Cửa điện bị đẩy ra một chút, có người từ bên ngoài đi vào.
"Tiên tôn."
Yến Vi sơn phân phó một tiếng, "Đi tìm hiểu một chút về thiếu trang chủ của Nhạc Lộc sơn trang."
Người tới cũng không hỏi vì sao, tuân lệnh rời đi.
......
Linh Quỳnh cảm thấy không ổn lắm, muốn chạy.
Rời xa nam chính mới có thể bảo mệnh!
Nhưng mà Giáng Canh nói, nếu hiện tại đi chúng ta vội vàng rời đi, lỡ như sau này có chuyện gì xảy ra, không phải người ta sẽ úp nồi cho chúng ta, kêu chúng ta chột dạ sao?
Cho nên Giáng Canh cảm thấy không thể đi.
Linh Quỳnh suy nghĩ lại, có thể là cảm thấy Giáng Canh nói rất có đạo lý, miễn cưỡng đồng ý —— Muộn nhất ngày mai phải đi!
Nơi ở của Linh Quỳnh chẳng lúc nào được an tĩnh, cứ cách một lúc lại có người tới hỏi thăm các kiểu.
Dù sao cũng là thiếu trang chủ mất tích nhiều năm, đột nhiên tìm được.
Bọn hắn thấy vậy như thế nào cũng phải tới khách sáo hai câu.
Lúc bắt đầu Linh Quỳnh còn thấy có chút thú vị.
Nhưng về sau nói tới nói lui cũng là mấy câu khách sáo chung motip, bằng không thì chính là bộ dạng nịnh bợ, làm thân, coi mấy người này diễn mãi cũng chán nên Linh Quỳnh thừa dịp Giáng Canh không chú ý, trực tiếp chuồn đi.
......
Thiên Thanh tông có diện tích rất lớn, có đến mấy tòa chủ phong, kiến trúc trên chủ phong to lớn hùng vĩ, mây mù vấn vít, nhìn từ bên ngoài, quả thật khá hùng vĩ.
Ở đây ngoại trừ có cảnh đẹp, linh khí cũng nồng nặc hơn những nơi khác.
Linh Quỳnh có thể cảm giác được từng dòng linh khí không ngừng tuôn vào trong cơ thể nàng, chỉ là do nàng không chủ động hấp thụ, đảo một vòng lại ra ngoài.
Linh Quỳnh cảm thấy mình như một