Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Về phần tại sao lại dùng độc?
Môn phái của cô là chuyên môn hạ độc, đệ tử cũng chỉ học hạ độc như thế nào, đánh nhau không hạ độc thì dùng cái gì?
Chẳng lẽ chơi trò nắm tóc Trình Thính Hàm sao?
......
Linh Quỳnh vốn là chỉ là muốn xem kịch, không nghĩ tới lửa sẽ đốt tới người mình.
Khi Trình sư huynh hỏi Điệp cô nương sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa.
Điệp cô nương chỉ ngón tay ngọc về phía Linh Quỳnh "Nếu muốn biết sau đó Trình Thính Hàm xảy ra chuyện gì, tốt hơn hết nên hỏi vị cô nương này."
Linh Quỳnh phe phẩy cây quạt vài cái, vô tội nhìn về phía Điệp cô nương.
Điệp cô nương cười cười "Lúc đó ta cũng không muốn dây dưa cùng Trình Thính Hàm, nên muốn hất cô ta ra. Nhưng Trình Thính Hàm cứ đuổi theo không bỏ, lúc đó ta mới dùng độc."
Độc này tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại làm cho người ta xuất hiện ảo giác.
Trình Thính Hàm cũng không biết ảo giác ra cái gì, hoảng hoảng sợ sợ chạy về một hướng.
"Ta thấy đó là hướng cấm địa Thiên Thanh tông, sợ cô ta xảy ra chuyện gì, cũng đi theo."
Điệp cô nương nói cô không muốn lấy mạng Trình Thính Hàm, chỉ là muốn giáo huấn cô ta, đừng có rảnh rỗi là chạy tới gây rắc rối cho người khác.
Huống chi đây là Thiên Thanh tông.
Cô lại không ngốc, nếu thật sự muốn gϊếŧ người cũng sẽ không chọn nơi này.
"Chờ khi ta đuổi kịp Trình Thính Hàm, đã nhìn thấy vị cô nương này ở với nàng."
"Ta cảm thấy đã có người thấy Trình Thính Hàm, vậy liền không đến phiên ta lo, cho nên ta liền đi."
" Sau đó có xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết."
Giáng Canh bước nhanh đến cạnh Linh Quỳnh, đè thấp âm thanh: "Tổ...... Thiếu trang chủ, chuyện gì xảy ra vậy?"
Không phải người nói chỉ tùy tiện đi loanh quanh, không làm gì cả sao?
Còn nói không có ai thấy cô đến cấm địa!
Vì cái gì bây giờ bị người ta nhận ra kìa?
Linh Quỳnh đong đưa cây quạt trong tay, bày vẻ mặt vô tội, âm thanh mềm nhẹ, "Là ta thấy cô ta."
Cô thấy người ta với người ta thấy cô, vẫn có khác biệt.
Giáng Canh: "......"
"Nhưng mà lúc ta rời đi, cô ta còn sống mà." Linh Quỳnh dùng cây quạt che nửa khuôn mặt "Ta cũng không biết cô ta bị cái gì."
Lúc đó Linh Quỳnh nghe thấy có người thét lên, theo âm thanh đi tìm, trông thấy Trình Thính Hàm lăn lộn trong bụi cỏ.
Vừa lăn lộn vừa thét ầm lên, giọng đặc biệt thê thảm, giống như có thứ gì đang quấn, xé khắp người cô vậy.
Linh Quỳnh ngồi xổm ở một bên quan sát rất lâu, cũng không phát hiện trên người Trình Thính Hàm có thứ đồ chơi nào.
Khi đã chắc chắn an toàn, Linh Quỳnh mới lề mà lề mề đi qua.
Nàng gọi hai tiếng, Trình Thính Hàm hơi tỉnh lại một chút, dù sao cũng không quen, Linh Quỳnh cũng không có nói nhiều với cô ấy, nhìn qua một cái là đi luôn.
"Thiếu trang chủ có chắc chắn lúc ngài rời khỏi cô ấy còn sống chứ, Trình cô nương có biểu hiện gì?" Tam trưởng lão Thiên Thanh tông hỏi.
"Người chết, người sống ta có thể phân biệt." Linh Quỳnh nháy mắt, "Không chắc có thể nhảy nhót tưng bừng không, nhưng đi bộ bình thường chắc chắn không có vấn đề."
Giáng Canh chắp tay với Tam trưởng lão và Trình sư huynh một cái.
"Tam trưởng lão, Trình công tử, thiếu trang chủ nhà ta cùng Trình cô nương không oán không cừu, chỉ là tình cờ nhìn thấy mà thôi. Thiếu trang chủ không có lý do làm hại Trình cô nương , ta có thể lấy danh dự Nhạc Lộc sơn trang đảm bảo cho thiếu trang chủ nhà ta."
Linh Quỳnh ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, cây quạt đã bị cô gấp lại, nhìn qua chính là một tiểu cô nương dịu dàng ngoan ngoãn vô hại.
Hơn nữa cô hình như không có tu vi gì.
Coi như Trình Thính Hàm trúng độc, cũng không có khả năng đổ tội lên đầu một tiểu cô nương vô hại như vậy.
Huống hồ bây giờ Giáng Canh cũng đã lấy cả danh dự Nhạc Lộc sơn trang ra.
Xét thấy uy tín Nhạc Lộc sơn trang những năm gần đây, Tam trưởng lão cùng Trình sư huynh coi như vẫn có hoài nghi, cũng giảm xuống rất nhiều rồi.
......
Chuyện này đại khái cũng coi như xong.
Điệp cô nương và Trình Thính Hàm nổi lên xung đột mà đánh nhau.
Trình Thính Hàm trúng độc, sau đó liền chạy.
Trình Thính Hàm gặp được Linh Quỳnh.
Sau đó, liền không có ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Linh Quỳnh không có nhân chứng, chỉ là lời nói từ một phía của cô.
Nhưng mà cô không quen Trình Thính Hàm, cũng không có ân oán gì với Trình Thính Hàm, không có động cơ gϊếŧ người.
Tăng thêm có Giáng Canh đứng ra đảm bảo, hiềm nghi tựa hồ càng nhỏ hơn.
Điệp cô nương: "Ta không phải là người cuối cùng gặp Trình Thính Hàm, cho nên ta không còn việc gì nữa đúng không?"
Trình sư huynh đại khái vẫn cảm thấy, Điệp cô nương cùng Trình Thính Hàm không vừa mắt nhau nghi ngờ nhiều hơn "Chuyện này thì không chắc, nói không chừng là sau đó ngươi lại trở về thì sao?"
Điệp cô nương: "......"
Điệp cô nương rất không khách khí trợn trừng mắt một cái.
"Bây giờ hẳn là nên điều tra xem tại sao Trình cô nương lại biến thành cái dạng này trước" Tam trưởng lão chuyển đổi mạch suy nghĩ "Nếu biết rõ ràng điểm này, hung thủ hẳn là liền có thể tìm được."
Trình sư huynh nghi ngờ Điệp cô nương, thế nhưng biết chứng cứ không đủ.
Sau khi mọi người bàn bạc một phen, lại bảo Giáng Canh kiểm tra cẩn thận thi thể Trình Thính Hàm lần nữa.
"Có chút không giống vết răng người." Giáng Canh lấy tay sao với vết răng trên cổ Trình Thính Hàm.
Khoảng thời gian không đúng lắm.
Vết thương lớn nhỏ cũng không thích hợp.
Nhưng mà trừ những thứ này ra, lại không có đầu mối nào khác.
Trong lúc nhất thời mọi chuyện lại lâm vào cục diện bế tắc.
"Chẳng lẽ là yêu quái gì?"
"Nếu là yêu quái, tại sao trên thân Trình cô nương không có chút yêu khí nào?"
"Cũng đúng......"
"Đến cùng là thứ quái quỷ gì làm, bây giờ lòng ta vô cùng tò mò khó chịu."
"Đang êm đẹp lại mất một mạng."
......
Bởi vì tạm thời không tra ra manh mối nào, thời gian cũng không còn sớm, Tam trưởng lão để cho các đệ tử dẫn những người còn lại đi nghỉ ngơi.
"Thiếu trang chủ xin dừng bước."
Linh Quỳnh bị Tam trưởng lão gọi lại.
"Mặc dù hiềm nghi của thiếu trang chủ tạm thời rửa sạch, nhưng mà còn mong thiếu trang chủ ở đây đến lúc điều tra ra chân tướng, không thể rời khỏi Thiên Thanh tông nửa bước."
"......" Vừa muốn chạy xong.
Khóe môi Linh Quỳnh cong lên đường cong lễ phép, nhu thuận đồng ý, "Được."
"Còn có