Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Con yêu thú này không phải con ban đầu bọn họ đuổi theo, không biết nó từ cái xó xỉnh nào chui ra mới làm bọn họ mất dấu con kia.
Nhưng vào lúc này, con yêu thú trên đất đột nhiên động đậy.
Hình thể khổng lồ thu nhỏ lại, dần dần hóa thành hình người.
Quá trình hóa hình rất nhanh, cuối cùng cũng chỉ còn lại một thanh niên nằm rạp trên mặt đất, hai tay thử thăm dò dùng sức, muốn đứng dậy.
Đệ tử Thiên Thanh tông tiến lên đầu tiên, thô lỗ đè yêu thú xuống đất.
Trong cổ họng thanh niên vẫn phát ra một loại gầm rú, ngẩng đầu trừng đám người.
Ánh mắt thanh niên đảo qua một cái là có thể nhìn thấy tất cả mọi người, khi nhìn thấy Linh Quỳnh, ánh mắt bỗng nhiên bất động.
Linh Quỳnh đột nhiên bị để mắt tới, mờ mịt nhìn sang hai bên, bên người nàng không có ai đứng.
Linh Quỳnh di chuyển về phía bên cạnh, ánh mắt thanh niên cũng chuyển động theo nàng.
Linh Quỳnh: "......"
Cái gì thế!!
Coi như ba ba đánh mi, nhưng cũng là mi động thủ trước mà!!
Hầu kết thanh niên nhấp nhô, âm thanh có chút khô khốc vang lên: "Nguyệt Tiêm Khôi, ngươi còn sống!"
Linh Quỳnh: "......"
Giáng Canh: "......"
Xong con bê !
......
Trước đây mặc dù là Nguyệt Tiêm Khôi bị ép kế thừa chức tộc trưởng, nhưng dù sao là tộc trưởng, còn bị phong ấn, đã bị ghi vào lịch sử nhân vật, cho nên người biết được tên nàng cũng không ít.
Một câu của yêu thú vừa nói ra kia, có thể nói như sấm giữa trời quang.
Rất nhiều người đều bị đóng băng tại chỗ.
Người trong cuộc cũng rất ngơ ngác, sao lại lật xe rồi?
Giáng Canh đã nói là sẽ không có ai nhận ra nàng mà, bởi vì bây giờ người trên đại lục, sớm đã không còn là người từ ngàn năm trước.
Thế nhưng là......
Giáng Canh tính sót yêu thú.
Yêu thú bị giam trong Trấn Yêu Tháp..... Cũng được coi là lão bất tử, mà biết Nguyệt Tiêm Khôi là quá bình thường.
"Nguyệt Tiêm Khôi là ai vậy?" Có vài người trẻ tuổi chưa từng nghe qua cái tên này, hỏi trưởng bối bên cạnh.
Nhưng mà vấn đề này cũng không ai giám đáp.
Mọi người từ ban đầu mê mang nghi hoặc, đến bây giờ đã cảnh giác đề phòng.
Trước đây không lâu bọn họ đã nghe nói chỗ phong ấn của Nguyệt Tiêm Khôi có dị thường, mọi người còn cùng nhau đi xem qua.
Sập vài chỗ rồi, nhưng mà phong ấn vẫn bình thường.
Cũng là bởi vì lần đó, đồ đệ của Vi sơn Tiên Tôn mới......
Thật không nghĩ đến Nguyệt Tiêm Khôi vậy mà có thể thoát ra?
Cái này mẹ nó đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra?
Thanh niên quay đầu nhìn về phía những người khác, mở ra hình thức trào phúng tập thể "Bây giờ các người đã sa đọa đến mức thông đồng cùng người Nguyệt thị làm bậy rồi sao?"
Đám người: "......"
Nói ra thì ngươi có thể không tin, chúng ta cũng không biết mà!!
"Ngươi...... Ngươi thật sự là Nguyệt Tiêm Khôi!" Trong đám người có người rống lên.
Linh Quỳnh nhún nhún vai, rất là vô tội hỏi: "Chính ta nói ta không phải, ngươi tin không?"
"......"
Bọn hắn đương nhiên không tin.
Linh Quỳnh yếu ớt thở dài: "Tất nhiên lời ta nói các ngươi đều sẽ không tin, vậy các ngươi hỏi ta còn có ý nghĩa gì?"
"Vậy ngươi thừa nhận ngươi là Nguyệt Tiêm Khôi rồi đúng không !!"
Linh Quỳnh 'Oa' một tiếng, "Ngươi không nên nói lung tung, chữ nào của ta nhận?"
"...... Nếu ngươi không phải Nguyệt Tiêm Khôi thì chứng minh bằng cái gì?"
Linh Quỳnh hơi nhăn mặt, trực tiếp cười ra tiếng, "Là các ngươi nói ta là Nguyệt Tiêm Khôi, hẳn là các ngươi phải chứng minh ta là Nguyệt Tiêm Khôi, mà không phải ta chứng minh với các ngươi mình có phải hay không, các ngươi không nên làm sai quan hệ nhân quả nha."
Đám người: "......"
Nói không lại Linh Quỳnh, liền trực tiếp thay đổi vị trí mục tiêu, "Giáng Canh, cô ta thật sự là ai?"
"Cô ấy chính là thiếu trang chủ của chúng tôi." Giáng Canh coi như còn tỉnh táo, "Không phải Nguyệt Tiêm Khôi gì đó."
Yêu thú cảm thấy mình bị mạo phạm đến, cả giận nói: "Cô ta có hóa thành tro ta cũng nhận ra, cô ta là Nguyệt Tiêm Khôi!"
Đáy lòng Giáng Canh đã loạn tung tùng phèo, trên mặt còn phải duy trì tĩnh táo "Chư vị, yêu thú giảo hoạt thành tính, nói không chừng là muốn châm ngòi chúng ta, thừa cơ đào tẩu, mọi người cũng không nên tin lời nó quá."
Đám người nhìn nhau vài lần.
Nếu yêu thú muốn chạy cũng chẳng có lý do gì lôi Nguyệt Tiêm Khôi ra.....
Hơn nữa đoạn thời gian trước chỗ phong ấn thật sự có vấn đề.
Vạn nhất thật là Nguyệt Tiêm Khôi thì sao?
Nhưng bảo mọi người chứng minh như nào đây......
Ở đây chỉ có yêu thú thật sự đã từng nhìn thấy Nguyệt Tiêm Khôi.
Những người còn lại đều chỉ nghe qua tên mà thôi......
Tam trưởng lão cùng Yến Vi sơn nói nhỏ hai câu, phân phó đệ tử, "Đi đem Ngọc Ảnh Thạch trong tàng thư các tới."
" Thứ đồ gì?" Linh Quỳnh cảm thấy không tốt lắm, thấp giọng hỏi Giáng Canh.
Sắc mặt Giáng Canh khó coi, "Thiên Thanh tông hẳn là có lưu lại hình ảnh của người, tổ tông, một lát nữa nếu có đánh nhau, người đi trước di."
Linh Quỳnh: "......"
Trâu bò như thế á!
Có thể bảo tồn thứ đã qua ngàn năm?! Ân...... Có chút muốn.
......
Ngọc Ảnh Thạch này của Thiên Thanh tông được để lại từ ngàn năm trước, bên trong là hình ảnh lúc phong ấn Nguyệt Tiêm Khôi,
Ngọc Ảnh Thạch mặc dù có thể bảo tồn hình ảnh trường tồn, nhưng chỉ có thể xem một lần.
Lần này mà xem qua, sẽ không còn cách nào lại xem lần thứ hai.
Linh Quỳnh: "......"
Vậy không phải là đạo cụ xài một lần sao?
Ngọc Ảnh Thạch rất nhanh được đưa tới, đồng thời tới còn có các trưởng lão còn lại của Thiên Thanh tông và tinh anh trong tông môn.
Vốn chỗ cũng không lớn, giờ lại càng chật chội,
"Tổ tông, người muốn làm gì?"
Giáng Canh ngăn Linh Quỳnh lại.
Linh Quỳnh: "Không đoạt lấy sao? Lỡ một lát nữa bên trong có thật, ta chẳng phải không còn sao?"
Bây giờ không cướp còn chờ đến khi nào!
"Tổ tông, ở đây có nhiều người như vậy......" Bây giờ đi cướp và trực tiếp thừa nhận khác nhau ở chỗ nào?
Chờ bọn hắn xem, còn có thể dây dưa thêm một chút thời gian.
Hơn nữa...... Bên trong lỡ như không có thì sao?
Giáng lúa ôm