Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Linh Quỳnh một bên xoay con dao kia, một bên hỏi Lâu Tinh Lạc "Ngươi đang bị người ta truy sát hả?"
"Đúng vậy."
Linh Quỳnh: "Ai truy sát ngươi?"
Động tác đang ăn của Lâu Tinh Lạc ngừng một lát, tròng mắt như có ánh lửa rừng rực, thật lâu sau cũng không nói.
Ngay tại khi Linh Quỳnh cho là hắn sẽ không trả lời, Lầu Tinh Lạc thu tầm mắt lại, phun ra hai chữ "Họ hàng."
Linh Quỳnh: "......"
Oa, thảm như thế sao?
Linh Quỳnh vụиɠ ŧяộʍ đem kéo thanh tiến trình ra xem tư liệu nhân vật Lâu Tinh Lạc.
......
Lầu Tinh Lạc chính là trưởng tử do chính thất của thành chủ Phạm Không Thành sinh ra.
Nhưng thành chủ thiên vị đứa con trai của Nhị phu nhân sinh ra hơn, không ưa chính thất, bao gồm cả đứa con bà ấy sinh ra.
Trong một lần rèn luyện, thứ tử vu oan Lâu Tinh Lạc trộm bảo vật làm của riêng
Sau khi trở về còn nói hắn cấu kết người ngoài, muốn thay thế thành chủ.
Sau đó không lâu, Nhị phu nhân chết oan chết uổng, hung thủ lại nói là do Lâu Tinh Lạc thao túng đằng sau.
Lầu Tinh Lạc bị ép đến mức bỏ trốn.
Nhưng mà hắn cuối cùng vẫn bị bắt trở về, đám người khốn khiếp đó còn vì buộc hắn giao bảo vật ra, mà dằn vặt một người khỏe mạnh sờ sờ như hắn đến chết.
Linh Quỳnh: "......"
Thảm.
Thật thảm.
Bất quá nàng cũng không có tư cách thương cảm người khác, chính mình cũng thảm chẳng kém gì người ta rồi.
Có đại ca cũng chớ quên nhị ca, ai cũng cần có tình yêu thương.
......
Đêm khuya nặng nề.
Trong rừng ngập tràn sương mù, không khí ngày càng thêm lạnh lẽo, ướŧ áŧ.
Lầu Tinh Lạc ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía tiểu cô nương ngủ say dựa vào thân cây.
"Ngươi dám dùng ta thử độc!!" Rắn đen rất phẫn nộ với hành vi tồi tệ của Lầu Tinh Lạc.
Lầu Tinh Lạc bóp lấy cổ rắn đen "Nếu không phải là ta ngăn cổ lại, bây giờ mi chính là canh rắn."
Rắn đen lắc lắc cơ thể, nhưng không thoát được, chỉ có thể mắng: "Hèn hạ! Vô liêm sỉ! Ép người... Ép rắn quá đáng!"
Lầu Tinh Lạc này cũng không phải loại người tốt lành gì.
Thèm muốn thân thể của ta!
Thế nhưng tình huống lúc đó, nếu mình phủ nhận, tiểu nha đầu kia đoán chừng thật sự gϊếŧ chết mình.
Rắn đen cũng rất hối hận.
Thật vất vả mới tìm được cơ hội lúc Lâu Tinh Lạc hôn mê để chạy trốn, kết quả chỉ bởi vì thèm linh khí trên người tiểu nha đầu kia, muốn bồi bổ một chút, kết quả tự mình hại mình......
Lầu Tinh Lạc liếc nhìn nó "Bây giờ nếu ngươi không khế ước với ta, ta sẽ nói cho cô ấy, ngươi không phải khế ước thú của ta, ngươi đoán cô ấy sẽ làm gì đi."
Mặc Xà: "......"
Cảnh cáo không được ăn động vật quý hiếm.
Rắn đen trườn qua trườn lại vài vòng, cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Rắn ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu!
Nó không muốn biến thành canh rắn.
Con nhóc kia rất tà môn.
Rõ ràng lúc trước vừa thấy nó là bỏ chạy thật nhanh, kết quả...... Kết quả cô vậy mà dữ như thế!!
Cái tên tiểu nhân hèn hạ Lầu Tinh Lạc cũng là nói được làm được, nếu nó thật không chịu, hắn thật sự sẽ giao mình ra.
Lại nhớ lại hình ảnh từng thấy trong Trấn Yêu Tháp, trong nháy mắt cảm thấy da rắn run lên.
Vì sao bây giờ nhân loại lại trở nên hung tàn như vậy !
......
Răng rắc ——
Linh Quỳnh giật mình tỉnh giấc, dụi mắt một chút ngồi thẳng dậy.
Đống lửa đã tắt, chỉ còn lại một làn khói xanh.
Rừng rậm bốn phía tràn ngập sương mù, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều.
Linh Quỳnh nhìn về bốn phía một chút, không nhìn thấy đứa con yêu nhà mình, đáy lòng lập tức hơi lo lắng một chút.
Đứa con yêu biến đâu rồi?
Không phải là chạy rồi chứ?
Vậy không phải công sức của ta đổ sông đổ biển hết à?
Linh Quỳnh vừa định đi bắt...... Tìm người, thì thấy trong sương mù có bóng người đi về phía bên này.
Thiếu niên đi rất chậm, tay áo tím phất qua giọt sương bên trên cây, làm áo hơi ẩm ướt
Sương mù mông lung thân ảnh hòa cùng dung mạo của hắn, giống như là tiên tử từ trong sương mù đi ra, không dính khói lửa trần gian.
Đứa con yêu chính là đẹp vậy đấy......
Lầu Tinh Lạc cầm một bọc vải tới, bên trong có một ít hoa quả, ngữ khí vừa lễ phép lại có chút ôn hòa, "Cô nương tỉnh rồi, ta vừa tìm được một chút quả ở bên kia."
Sắc mặt thiếu niên vẫn còn có chút tái nhợt, nhìn ra được vẫn mệt mỏi như cũ.
Linh Quỳnh cầm một quả, nói: "Ngươi đã bị thương thì đừng có chạy lung tung, ta cảm giác ở đây rất nguy hiểm."
"Ta không đi xa, cách chỗ này rất gần."
Linh Quỳnh như có điều suy nghĩ gật gật đầu, chia đều hoa quả cho Lâu Tinh Lạc làm bữa sáng.
Hôm qua Linh Quỳnh vừa tìm được nguồn nước, cho nên nàng phải đi tắm rửa.
Lầu Tinh Lạc ngồi chờ tại chỗ.
"Hèn hạ!"
Rắn đen lại thò đầu ra mắng.
Cái thứ cẩu nam nhân này rõ ràng là muốn chạy trốn, kết quả không có chạy bao xa, thì phát hiện độc của mình căn bản còn chưa được giải.
Vết thương cũng chỉ là tùy tiện được đắp lên thảo dược không tên, để tránh bị nhiễm trùng mà thôi.
Về phần hắn sau khi tỉnh lại, vì sao không có cảm giác khó chịu, Lầu Tinh Lạc cảm thấy hẳn là tiểu cô nương kia dùng linh lực giúp hắn ép lại.
Áp chế bằng linh lực cần cách một đoạn thời gian phải củng cố một lần.
Cho nên sau khi suy nghĩ thiệt hơn, hắn lại trở về.
Rắn đen: "Ngươi sẽ gặp báo ứng, ngay cả tiểu cô nương người ta cũng không tha!"
Thần sắc Lâu Tinh Lạc không thay đổi, "Lúc trước còn không phải ngươi đánh chủ ý lên người cô ấy, mới bị bắt lại sao?"
"......"
Rắn đen muốn tự bế.
......
Lầu Tinh Lạc chờ Linh Quỳnh trở về, lại phát hiện cô đã thay một bộ quần áo khác.
Cô căn bản không mang theo tay nải, quần áo từ đâu ra? Có bảo vật không gian sao?
"Cô nương, cô thay quần áo sao?"
"Không có a."
Lầu Tinh Lạc cảm thấy Linh Quỳnh đang mở to mắt nói lời dối, màu sắc và hoa văn cũng không giống nhau, cái này còn nói là không có?
"Ta cởi bỏ lớp bên ngoài thôi." Linh Quỳnh nói