Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Người trong cuộc lúc này đang chuẩn bị dùng 2000 vạn kia, đi ra cửa vui chơi khoái hoạt.
Tiền của NPC mà, đương nhiên là phải xài hết mới chắc chắn.
Nhưng mà Lục Văn Từ nghĩ mãi mà không rõ, "Vì cái gì ta cũng phải đi?"
"Đương nhiên, ta đối với nơi này không quen thuộc." Linh Quỳnh nghiêng nghiêng đầu hỏi:, "Ngươi có xe không?"
"......"
Lục Văn Từ lắc đầu.
Hắn đã ở dạng chỗ này, nào có tiền mua xe?
Linh Quỳnh thở dài, quá thảm , đến xe cũng không có, nhớ ngày xưa lúc nàng ra ngoài đều là kẻ trước người sau đưa đón bảo vệ.
......
Lục Văn Từ cảm thấy nàng không phải đối vớinơi này không quen, nàng là thiếu một người công cụ chuyênxách đồ.
Lục Văn Từ đi theo Linh Quỳnh mua đồ, mớibiết được tốc độ tiêu tiền của nàng, 2000 vạn ở trong tay nàng, cũngbất quá chỉ là....... qua cái tay mà thôi.
Lục Văn Từ làm người công cụ xáchđồ, hắn bây giờ chỉ là minh tinh tuyến tứ tám mươi tám, căn bản khôngcó người biết hắn.
Bất quá gương mặt kia dễ nhìn, vẫncó người qua đường dò xét, không ít người còn muốn tiếnlên bắt chuyện.
Nhưng mà nhìn lên tiểu cô nương bên người hắn, lại lúngtúng từ bỏ.
Chờ trở lại chỗ ở của hắn, Linh Quỳnh toànthân cao thấp rực rỡ hẳn lên không nói, còn có thêm một chiếcxe.
Linh Quỳnh cầm chìa khóa xe, ngânnga điệu nhạc không tên, đi qua đi lại trước mặt hắn.
Lúc mở cửa Lục Văn Từ nhịn không được hỏi: "Ngươi không trở về nhà sao?"
Linh Quỳnh giống bị dọa đến, che ngực, "Ngươi nghĩ ta về nhà để bị đánh sao?"
"Ta không phải là...... Vậy ngươi muốn ở chỗ nào?"
"Nhà ngươi a." Ngươi không phải mục tiêu nhân vật sao? Ta còn muốn đối với ngươi nuôi dưỡng yêu thương a, không ở nhà ngươi thì ở chỗ nào.
Có câu nói như thế nào là.....
Nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước!
Tiểu cô nương nói đến quá lẽ thẳng khí hùng, Lục Văn Từ vậy mà không biết nên phản bác thế nào.
Một hồi lâu Lục Văn Từ mới tìm về được thanh âm của mình, rất không xác định hỏi: "Nhà ta?"
Linh Quỳnh tiếp tục che ngực, biểu lộ bi thương cực kỳ khoa trương: "Ta bỏ nhà ra đi, không nhà để về, ngươi phải thu lưu ta."
Âm thanh của nữ tử nhuyễn nhuyễn nhu nhu, thế nhưng giọng nói kia căn bản cũng không phải là thương lượng.
"Ta chỗ này......" Lục Văn Từ chỉ xuống hoàn cảnh của gian phòng, "Chỉ có một cái phòng, thu lưu ngươi như thế nào?"
Tiểu cô nương mặt mũi khẽ cong, "Ta không ngại để ngươi ngủ ghế sô pha."
"......"
Đây là nhà ta, cảm ơn.
"Ta đem ngươi từ khách sạn cứu ra, thếnhưng là phí hết không biết bao nhiêu sức lực, vì thế còn đắctội cái lão Vương tổng gì gì kia, ta bây giờ không nhà để về, cácloại giấy tờ đều không mang, ta nếu là ra ngoài, cũng chỉcó thể lưu lạc đầu đường, ngươi chẳng lẽ không phải thulưu ta sao? Ngươi không thể vong ân phụnghĩa a!!"
Giữa lông mày nữ tử nhiễm lên mấy phần đáng thương, cho dù ai nhìn đều sẽ sinh lòng thương tiếc.
Lục Văn Từ: "......"
Một người mang bên mình tấm chi phiếu 2000 vạn, làm sao có thể lưu lạc đầu đường xó chợ.
Coi như nàng vừa rồi tiêu hết rất nhiều, trên thân cũng còn thừa lại không ít.
Gạt người bây giờ đều nói chuyện vô lí như vậy sao?
Bản thân Lục Văn Từ không phải người máu lạnh, cho dù biết Linh Quỳnh không có khả năng lưu lạc đầu đường, nàng vừa nói như vậy, còn có ân tình tại khách sạn, hắn sao có thể cự tuyệt.
"Được.....được a."
Linh Quỳnh lập tức mặt mày hớn hở,"Ngươi thật là một người tốt."
Lục Văn Từ: "......"
......
Lục Văn Từ vốn cho rằng cóthêm người, sẽ tạo cho hắn một chút phiền toái.
Thế nhưng ngoại trừ phòng ngủ bị nhườngra, hắn cũng không có cảm giác quá nhiều phiền phức.
Tiểu cô nương kia nhiều khi cũnglà vô thanh vô tức, chỉ như một chú mèo con.
Linh Quỳnh không đi ra ngoài để trốn tránh hainhà Tô Thẩm tìm nàng khắp nơi .
Vương tổng bên kia đại khái là từ Maitỷ nào biết video, cùng với thân phận của nàng, tạm thời khôngcó tìm phiền phức, Mai tỷ cũng không xuất hiện.
Lục Văn Từ bây giờ không có công việc gì, hắn phải tự ra ngoài tìm cơ hội, hai ngày này vận khí không tệ, Lục Văn Từ nhận được một vai.
"Ta được ra ngoài quay phim."
Lục Văn Từ nói một tiếng với Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh mặc váy ngủ màu trắng, tóc nhu thuận tán ở sau ót, có mấy sợi uốn lượn trước người.
Nàng tựa như một hồn ma, ngậm một mảnh bánh mì đi ra, nghe thấy lời này, đặt bánh mì xuống, thuận miệng hỏi một câu: "Diễn cái gì? Nam chính?"
"......"
Nàng đánh giá mình thật cao a!
"Không phải."
"Nam hai?"
Lục Văn Từ lắc đầu.
"Nam ba? Nam ba đều không phải là?" Linh Quỳnh sách một tiếng, "Đạo diễn là heo sao? Người như ngươi đều không cần? Để bên trong làm bình hoa cũng có người nhìn a."
Lục Văn Từ: "......"
Hắn cũng không biết nàng là đangkhen mình hay là chửi mình.
"Ta đi trước."
Lục Văn Từ đi ra ngoài rồi, LinhQuỳnh ngồi ở trên