(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Tính đến chuyện lời lãi


trước sau

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)


___


Kỳ Tiễn không phụ kỳ vọng của Vu Hoan, sống sót quay về, đồng thời quay về còn có Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu.


Kỳ Nghiêu không biết bị thứ gì làm trọng thương, chỉ còn một hơi thở là treo.


Hoắc Đạt cùng Ngụy Nhiên nhận được tin tức, muốn đi cứu Khuyết Cửu, nhưng dáng vẻ kia của bọn họ mới vừa bước đến cửa lớn Kỳ gia, bị người ta đánh ném trên đường cái.


Mà mấy tin tức được lan truyền, còn có tin tức Long Tộc hiện thế cũng lan tràn khí thế hừng hực trên đại lục.


Có tin tức động trời đó, cho nên không có bao nhiêu người chú ý đến tình huống của Vu Hoan.


Vu Hoan bảo Dung Chiêu thử cảm ứng hơi thở Nhiếp Hồn Sáo, nhưng vẫn không có kết quả.


Đêm khuya, Vu Hoan đang ngủ ngon, đột nhiên bị Dung Chiêu xách ra từ ổ chăn.


Tính khí rời giường vô cùng nghiêm trọng Vu Hoan: "..." Nói không được cái lý do ông chấp nhận được, thế nào ông cũng sẽ đánh chết tên Kiếm Linh chết tiệt này.


"Hơi thở của Nhiếp Hồn Sáo."


"Hơn nữa đêm..." Vu Hoan trừng mắt: "Đứa nào điên như vậy?"


Dung Chiêu: "..." Đúng thật là phát điên.


Khi Vu Hoan cùng Dung Chiêu đuổi đến nơi phát ra hơi thở Nhiếp Hồn Sáo, có chút há hốc mồm.


Đây không phải là địa bàn của Đỗ gia kia sao?


"Ta nhớ hình như Đỗ Thành bị ta giết chết rồi mà?" Vu Hoan vuốt cằm bước vào mở cổng cửa phủ ra.


Trong phủ trống rỗng, lộ ra hơi thở tiêu điều, tuyết trắng động lại còn chưa kịp tan đi nhiễm một tầng đỏ tươi.


Vu Hoan ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, cổ lệ khí trong cơ thể lại bắt đầu đấu đá lung tung. Vu Hoan bất lấy Thiên Khuyết Kiếm ôm vào lòng, quay đầu nhìn Dung Chiêu, ý bảo hắn chỉ đường.


Dung Chiêu bất động thanh sắc thu hồi tay, đi tới phía trước Vu Hoan.


Toàn bộ phủ cũng không có tiếng đánh nhau, cũng không có thi thể, nhưng máu tươi trên mặt đất nhắc nhở nàng, nơi này có người chết.


Quanh co khúc khuỷu vòng một đoạn, Dung Chiêu mới dừng lại: "Chính là ở đây."


Vu Hoan nhíu mày nhìn đường đi ám đạo trong bóng đêm.


Ở đây không phải là từ không gian vứt bỏ luân hồi chuyển thế kia ra sao?


Đều đã đến đây, Vu Hoan không có lý do quay về, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.


Cửa trong thông đạo đều bị mở ra, mỗi bên trong thạch thất đều có cái gì đó, như là thư từ, binh khí, các loại trân bảo, nhưng là đều không ngoại lệ, đều bị hỗn loạn.


Có người ở đây tìm đồ vật.


"Loảng xoảng!" Chỗ sâu trong cùng truyền đến tiếng đánh nhau, Vu Hoan nhanh chóng bước đến.


Khi sắp đến, đột nhiên dừng lại.


Bên kia dựa gần vào thạch thất kia, âm thanh chính là từ trong đó truyền đến.


"Sao lại không có? Không thể nào, không thể nào." Theo tiếng nói, lại là một âm thanh như sét đánh giữa trời quang.


Trong thạch thất, Kỳ Tiễn bóp cổ Khuyết Cửu, mặt như quỷ lệ: "Nói, đồ ở đâu?"


Đôi tay Khuyết Cửu đều bị trói lại, linh lực trong cơ thể dao đồng không ổn định, trên mặt có hoa văn xanh lá như ẩn như hiện.


"Đồ gì? Ta không biết." Khuyết Cửu gian nan nghẹn ra một câu, trong mắt kích động sát khí.


Nàng căn bản không biết Kỳ Tiễn muốn tìm đồ gì.


"Ngươi nhất định biết, ngươi chính là người của Khuyết gia." Kỳ Tiễn một mực chắc chắn: "Lúc trước ta còn tưởng rằng chỉ cùng họ, không nghĩ tới thật sự là huyết mạch của Khuyết gia."


"Là ngươi giết gia tộc ta?" Trong mắt Khuyết Cửu nhảy ra ánh sáng sắc bén.


Kỳ Tiễn bị ánh mắt như vậy kinh sợ, nhưng rất nhanh đã ổn định lại: "Thì sao? Ngươi còn muốn báo thù? Hừ, năm đó những người ngu xuẩn Khuyết gia không chịu giao Nhiếp Hồn Sáo cho ta, hiện giờ cũng ở trong tay ta thôi."


Sắc mặt Kỳ Tiễn vừa nói vừa phẫn nộ, tay bóp cổ Khuyết Cửu càng thêm dùng sức: "Mau nói cho ta biết, phương pháp sử dụng Nhiếp Hồn Sáo ở đâu?"


Khuôn mặt Khuyết Cửu nghẹn đến đỏ bừng, quay đầu nhìn người bên kia vẫn luôn đứng bất động.


"Công... tử..."


Trong tay Kỳ Nghiêu cầm một cây sáo toàn thân màu xanh biếc, sắc mặt tái nhợt đứng đó, ánh mắt dại ra, nghe thấy âm thanh mỏng manh đó, ánh mắt đang dại ra đột nhiên trở nên có tiêu cự.


Nhưng mà người bên cạnh niệm vài câu, ánh mắt Kỳ Nghiêu lại dại ra.


"Chàng ấy... là con trai của ngươi." Sao ông ta có thể đối xử với Kỳ Nghiêu như vậy?


"Con trai?" Kỳ Tiễn dùng sức ném Khuyết Cửu lên bức tường trong thạch thất: "Nếu là con trai của ta, sẽ không chống đối lại ta như vậy."


"Khụ khụ..." Khuyết Cửu cuộn tròn thân thể, không ngừng ho khan, máu tươi tràn ra không ngớt.


"Ôi, đúng là một trò hay nha!" Giọng nói nhẹ nhàng hài hước từ bên ngoài thạch thất truyền đến.


Kỳ Tiễn quay đầu nhìn thiếu nữ dựa vào trên khung cửa thạch thất, khuôn mặt thanh tú treo nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt lập lòe ánh sáng. Y phục màu đỏ bên trong, bên ngoài khoác áo tím, trong tay ôm một thanh kiếm nhìn qua rất bình thường.


Phía sau nàng đứng một nam nhân, khuôn mặt nam nhân nghiêm túc, ánh mắt chỉ dừng trên người bọn họ, nhưng lại không có tiêu cự.


"Sao ngươi lại ở đây?" Từ trong Tù Linh Cốc ra ngoài, hắn cố ý hỏi thăm tin tức của đại ma đầu này, lại

nghe nói không có xuất hiện.


Trong lòng hắn có chút chờ mong, hy vọng nha đầu này có thể chết trong Tù Linh Cốc.


Nhưng mà hiện tại nó đứng sờ sờ trước mặt hắn.


"Vì sao ta không thể ở đây?" Vu Hoan cười cười với Kỳ Tiễn, thân hình chợt lóe, biến mất trước mặt Kỳ Tiễn.


Trong lòng Kỳ Tiễn chấn kinh, phía sau vang lên âm thanh vật nặng bị rơi ngã xuống đất.


Kỳ Tiễn quay đầu nhìn thấy Vu Hoan đứng bên cạnh Kỳ Nghiêu, khống chế Kỳ Nghiêu đang nằm bên chân nàng, mà tay nàng đang duỗi ra lấy Nhiếp Hồn Sáo.


"Dừng tay!!" Kỳ Tiễn hét lớn một tiếng, nhanh chóng bước về phía Vu Hoan.


Dug Chiêu lắc mình ngăn Kỳ Tiễn lại, Vu Hoan cười cười cướp được Nhiếp Hồn Sáo.


Nhiếp Hồn Sáo vừa mới thoát khỏi Kỳ Nghiêu, Kỳ Nghiêu co giật một chút, hai mắt trợn ngược, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.


"Nhiếp Hồn Sáo... A..." Vu Hoan nhét nó vào bên trong vòng bạc, thong thả ngẩng đầu nhìn về phía đối diện Dung Chiêu đang áp chế Kỳ Tiễn.


"Kỳ gia chủ, chúng ta tới nói chuyện lần trước ngươi tính kế ta. Lâu như vậy rồi, chúng ta tính đến chuyện lời lãi đi nào!"


Kỳ Tiễn sửng sốt, một hồi lâu mới phản ứng được, hai mắt tràn ngập lửa giận: "Kỳ Thụy đã chết, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"


"Kỳ Thụy đã chết, nhưng mà ngươi còn chưa chết mà! Chẳng lẽ nói, chuyện đó không có phần của ngươi sao?"


Kỳ Tiễn đang muốn phủ nhận, Vu Hoan làm gì sẽ cho hắn cơ hội đó.


"Ngươi mới là gia chủ Kỳ gia, không có ngươi bày mưu đặt kế, thì Kỳ Thụy sao dám tính kế ta?" Ở không gian vứt bỏ luân hồi chuyển thế kia ông bị ăn khổ nhiều như vậy, một Kỳ Thụy, sao có thể bình ổn lửa giận của ông?


Trong lúc nhất thời Kỳ Tiễn không nói được lời phản bác nào, hắn cho rằng Kỳ Thụy đã chết, Bách Lý Vu Hoan sẽ không truy cứu nữa.


Ai biết nha đầu này lại ẩn giấu tâm tư lâu như vậy.


Hôm nay hắn chỉ dẫn theo vài người đến, người khác ở trên đó giải quyết người của Đỗ gia, đi theo hắn xuống dưới này chỉ có một.


Hiện giờ cũng đã chết, hôm nay hắn muốn sống sót đi ra ngoài...


Không, hắn không thể chết được.


Trước mắt đã lấy được Nhiếp Hồn Sáo, đều tại nha đầu chết tiệt này hủy hoại hết tất cả.


"Bách Lý Vu Hoan..."


"Đừng gọi tên ta, thật chán ghét." Vu Hoan cắt ngang Kỳ Tiễn.


Nghe thấy hai chữ 'Bách Lý', nàng nhịn không được lại cảm thấy ghê tởm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện