(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Người ta là bị cưỡng bách


trước sau

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)


___


Liên Thanh bị nghẹn một chữ cũng không nói nên lời, thú cũng là do cha mẹ sinh ra, không từ trong bụng thú ra chẳng lẽ trong cục đá nhảy ra?


Tằng hắng cổ họng, Liên Thanh mới quét một vòng xung quanh, lập tức có chút thất vọng: "Dung Chiêu đâu?"


Vu Hoan bay xuống, bế thú nhỏ lên, ngón trỏ chọc chọc bụng nó, chọc đến nổi nó ủy khuất kêu ngao ô: "Ngươi rất thân quen với hắn sao?" Nói thẳng tên luôn!!


Trên mặt Liên Thanh hiện lên thần sắc có thể gọi là thẹn thùng: "Tâm sự nhiều một chút thì không phải là được rồi sao?"


"Khụ khụ khụ!!" Vu Hoan bị sặc nước bọt: "Ngươi... ngươi..."


"Có phải bị bổn công tử phong hoa tuyệt đại chinh phục rồi không? Đáng tiếc, bổn công tử hiện tại thích chính là Dung Chiêu, ngươi đừng đánh chủ ý lên người bổn công tử."


"Khụ khụ khụ..." Vu Hoan ho khan một trận kịch liệt.


Mẹ nó, có người còn tự luyến hơn so với mình, quả thật không thể nhịn.


Vu Hoan thở hổn hển, trên mặt khôi phục biểu tình cao ngạo khinh thường: "Lấy cái dáng vẻ đó của ngươi, ngay cả một cái móng tay của Dung Chiêu nhà ta còn kém xa, ta sẽ nhìn trúng ngươi?"


Liên Thanh: "..."


"Ta cảnh cáo ngươi, đừng giơ móng vuốt lên người Dung Chiêu." Dừng một chút, lại hung tợn bỏ thêm một câu: "Có bản lĩnh ngươi hướng về ta đây!"


Liên Thanh: "..."


Vu Hoan hất tóc, ôm thú nhỏ tiến vào trong phòng, 'rầm' một tiếng đóng cửa lại.


Liên Thanh đứng ngốc trong viện một lúc lâu mới hoàn hồn.


Mẹ nó tình huống gì thế này?


Vì phòng ngừa Liên Thanh duỗi móng vuốt lên người Dung CHiêu, Vu Hoan trực tiếp nhốt Dung Chiêu vào trong phòng tối. Cho nên, mấy ngày liên tiếp Liên Thanh chạy đến cũng không nhìn thấy Dung Chiêu, trong lòng buồn bực không dứt.


Nha đầu kia sao có thể dấu một người kĩ vậy chứ?


Diêu Vũ và Liên Lâm nghe từ hạ nhân nói, Liên Thanh dẫn theo hai người trở về, nhưng hai người bọn họ phải vội vàng làm chính sự của mình, cũng chỉ đơn giản phân phó vài câu.


Cho nên, Vu Hoan ở đây vô cùng thư thái thoải mái.


Đương nhiên, nếu Liên Thanh không mỗi ngày ba bữa, đúng giờ đúng giấc lảm nhảm.


"Ta nói này nha đầu, ngươi rốt cuộc dấu Dung Chiêu ở đâu vậy? Hắn không cần ăn cơm sao? Đói lả thì làm sao bây giờ?" Cuối cùng Liên Thanh cũng bạo phát.


Vu Hoan thong thả ung dung ăn điểm tâm, dư quang quét Liên Thanh một chút, sau đó chậm rì rì nuốt điểm tâm xuống, khiêu khích cười nói: "Chết đói, cũng không liên quan gì đến ngươi!"


"Ngươi ngươi..." Liên Thanh chỉ thẳng vào mũi Vu Hoan, run run: "Người ta nói tâm địa nữ nhân độc ác nhất, xem như hôm nay ta được chứng kiến rồi."


Nha đầu Mạc Xu chết tiệc kia còn không có độc ác như nha đầu chết tiệt trước mặt này!


"Sau này ta sẽ cho ngươi chứng kiến thêm nhiều nữa." Vu Hoan nhếch miệng cười nhạt, dáng vẻ phúc hậu và vô hại.


Liên Thanh lại lần nữa bị chọc tức rời đi.


Vào đêm khuya, một bóng đen yên lặng không một tiếng động lẻn vào trong viện, bóng đen ở trong sân đứng một lát, sau đó hướng đến một căn phòng sờ soạng.


Căn phòng không có ánh sáng, đen tuyền, bóng đen tiến về phía cửa sổ nhìn vào bên trong, cảm thấy không có gì bất thường mới duỗi tay đẩy cửa đi vào.


Cửa bị đẩy ra, phát ra một âm thanh 'kẽo kẹt' rất nhỏ, bóng đen kia tựa như bị dọa đến, cứng đờ ở cửa một hồi lâu, thấy bên trong không có động tĩnh gì, lắc mình đi vào.


Tiến vào, bóng đen mới phát hiện bên trong còn đen hơn bên ngoài nhiều, xung quanh như bị một tấm màn đen che khuất, che chắn hết ánh sáng ở bên ngoài.


"Loảng xoảng!" Bóng đen mới vừa đi hai bước, trên đùi đau xót, đồng thời còn có cái gì đó rơi ngã trên mặt đất.


Bóng đen theo bản năng chạy về trong góc, nhưng mà liên tiếp vang lên âm thanh 'loảng xoảng', khiến bóng đen không dám động nữa.


Trong phòng chợt sáng lên, bóng đen liếc mắt một cái liền nhìn thấy một thiếu nữ đứng ở giữa, váy áo ửng đỏ, khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn chằm chằm mình.


Mà xung quanh...


Ngoại trừ nơi nàng đứng đó, tất cả mọi nơi trong phòng đều là bày bừa các loại ghế dựa bàn ghế gì đó.


"Người của điện Vị Ương đều có thói quen bị mộng du?" Mặc một thân đen nhánh bọc kĩ lưỡng chỉ lộ ra một đôi mắt tới mộng du, cũng hài hước quá chứ!


Bóng đen: "..." Ai mộng du!!


Dưới chân bóng đen vừa chuyển, xoay người liền muốn chạy ra ngoài cửa.


Mắt thấy đã đến cửa phòng, nhưng cửa phòng 'lạch cạch' một tiếng khép lại, bóng đen bổ nhào vào trên cửa, không thể nào mở ra được.


"Ngươi... ngươi muốn làm cái gì?" Giọng nói cửa tiểu cô nương vang lên trong phòng.


"Thì ra là một cô nương." Vu Hoan kinh ngạc, lại chợt lộ ra thần sắc hoảng sợ: "Cô nương ăn mặc thành như vậy, hơn nửa đêm chạy đến phòng ta, chẳng lẽ là coi trọng ta rồi?"


"Ai thích ngươi chứ! Đồ không biết xấu hổ!" Cô nương kia lập tức phản bác, đôi mắt lộ ra ngoài đều là lửa giận: "Đều là tại yêu nữ ngươi câu dẫn Thanh ca ca, Thanh ca ca mới không để ý đến ta!"


Vẻ mặt Vu Hoan hoảng sợ, véo đùi một cái, hốc mắt trong nháy mắt đỏ ửng, hét lớn: "Ngươi đừng ngậm máu phun người, rõ ràng là Thanh ca ca của ngươi coi trọng người ta, cầm tù người ta ở đây."


Phỏng chừng là bị phản ứng của Vu Hoan dọa đến, con ngươi cô nương hiện lên một tia mê mang, đây cùng với thông tin nàng ta nghe thấy không giống nhau.


Lại nhìn thiếu

nữ đối diện kia, bộ dáng ủy khuất muốn chết, không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ thật sự là nàng ta đã nhầm?


Thật sự là Thanh ca ca cưỡng bách thiếu nữ trước mặt sao?


Nghĩ đến chuyện Thanh ca ca làm kia, đúng thật là có khả năng.


"Cái kia... ngươi không thích Thanh ca ca?"


Vu Hoan rất phối hợp lắc đầu, thuận tiện còn khịt khịt cái mũi, diễn hình tượng bị cưỡng bách đến vô cùng mây trôi nước chảy.


"Không thích là được." Mặc Xu vỗ vỗ ngực, gỡ miếng vải đen xuống, lộ ra một gương mặt trẻ con.


Đương nhiên, Vu Hoan nhìn không thấy.


"Thanh ca ca đi tham gia yến hội rồi, một chốc một lát cũng chưa về được, ta dẫn ngươi ra ngoài!" Mặc dù không thích Thanh ca ca, nàng ta cũng không thể để nữ nhân này đợi ở đây, lỡ sau đó lại thích thì sao?


Vu Hoan sợ hãi lui về sau: "Ta không dám, hắn nói ta nếu dám chạy, hắn sẽ đánh gãy chân ta."


"Ta che chở cho ngươi, đừng sợ." Mạc Xu khí phách vỗ ngực, rất là hào khí nói.


Vu Hoan vẫn lắc đầu, nước mắt lả chả rơi xuống: "Ta đi ra ngoài cũng sẽ bị hắn tìm được, ta không dám đi ra ngoài."


Mạc Xu khó xử: "Vậy ngươi muốn thế nào? Dù sao ngươi cũng không thể ở đây, Thanh ca ca là của ta."


"Ta... Ta không biết." Vu Hoan nhỏ giọng đáp, đầu cúi xuống, trên mặt làm gì có chút sợ hãi nào nữa.


"Hừ, ta mặc kệ ngươi có dám hay không, hôm nay ngươi phải đi ra ngoài." Mạc Xu trực tiếp đi đến trước mặt Vu Hoan, túm Vu Hoan kéo ra ngoài.


Vu Hoan theo Mạc Xu đi ra ngoài, một chút ý tứ muốn phản kháng cũng không có.


Nhưng mà, mới đi đến cửa viện, Liên Thanh liền xuất hiện.


Nhìn thấy Mạc Xu, khuôn mặt vốn đang cười vui vẻ, nháy mắt liền lạnh xuống: "Sao ngươi lại ở đây?"


Mạc Xu theo bản năng buông Vu Hoan ra, nhưng Liên Thanh vẫn thấy được, ánh mắt nhìn Mạc Xu càng lạnh hơn: "Ai cho phép ngươi đến đây? Mạc Xu, ngươi đừng nghĩ ta không dám làm gì ngươi!"


"Thanh ca ca!" Mạc Xu ủy khuất gọi một tiếng.


Mỗi lần gặp đều hung dữ như vậy, rốt cuộc nàng ta có chỗ nào không tốt!


Liên Thanh đẩy Mạc Xu ra, kéo Vu Hoan ra phía sau mình: "Ở đây là Bạch Lộ Các, muốn làm loạn cái gì thì về Vị Ương Các của ngươi đi."


Mạc Xu đỏ mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Vu Hoan một cái, chạy chậm ra khỏi sân.


"Ngươi không sao chứ?" Liên Thanh xoay người nhìn Vu Hoan: "Dung Chiêu đâu? Có chuyện gì không?"


Vu Hoan: "..." Người ta rõ ràng đến vì ta, Dung Chiêu sẽ có chuyện gì?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện