(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Cứu Linh La


trước sau

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)


___


Liên Thanh vẫn luôn đi ở phía trước, mà lồng sắt bốn phía cũng càng ngày càng ít.


Khi lồng sắt giam giữ người lại lần nữa biến thành linh thú, thú nhỏ liền trở nên kích động, đôi mắt đen bóng phát ra ánh sáng hưng phấn.


Nó nhảy xuống khỏi vai Vu Hoan, nhảy hai cái liền biến mất trước mặt Vu Hoan.


Trong lòng Vu Hoan kinh ngạc, kéo Liên Thanh liền chạy theo phương hướng thú nhỏ biến mất.


"Này này, đừng chạy loạn, ở đây là trận pháp!" Liên Thanh lớn tiếng ồn ào, nhưng mà sau đó giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Sẽ... Chết... Người..."


Nha đầu này sao có thể tùy tiện chạy loạn trong Khốn Long Trận chứ?


Không, không đúng!


Sao nàng biết cách đi lại trong Khốn Long Trận?


Sao có thể!


Hắn vì có thể đi lại an toàn trong Khốn Long Trận, phải hao phí vô số thời gian cùng tinh lực, mới tìm được biện pháp.


"Chi chi chi!!"


Âm thanh của thú nhỏ phấn khởi từ trước một cái lồng sắt truyền đến, thân hình Vu Hoan dừng lại, trực tiếp ném Liên Thanh ra.


Bên trong lồng sắt kia là một con hồ ly...


Hồ ly?


Sao con hồ ly đó giống con hồ ly của Liên Mặc thế?


Một nhúm tuyết trắng, cuốn cái đuôi nằm trong lồng sắt.


Thú nhỏ 'chi chi' không ngừng, nó cũng không có phản ứng gì.


Thú nhỏ dùng móng vuốt cạy cạy lồng sắt, vẻ mặt nôn nóng viết mấy chữ 'ta muốn đi vào'.


"Đây là của Liên Mặc?" Vu Hoan không xác định hỏi Liên Thanh bên cạnh.


Liên Thanh thật vất vả từ trên mặt đất bò dậy, thì nghe Vu Hoan hỏi một vấn đề như vậy, lại lần nữa kinh ngạc.


Hắn nhớ rõ, lúc trước nha đầu này từng hỏi hắn có quan hệ gì với Liên Mặc.


Hiện giờ lại nhận ra Ly Cửu, nàng còn dám nói không có quan hệ gì với Liên Mặc sao!


Ai tin!


"Chi chi chi!!" Thú nhỏ không thuận theo không buông tha 'chi chi' liên tục.


Móng vuốt vẫn cạy lồng sắt, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.


Vu Hoan chịu không nổi nữa, tiến lên túm thú nhỏ lên, nhìn lồng sắt kia liếc mắt một cái, xách theo Thiên Khuyết Kiếm muốn chém xuống.


Cả người Liên Thanh đều không ổn, cũng mặc kệ cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, trực tiếp ôm Vu Hoan từ phía sau, tức muốn hộc máu rống giận: "Ngươi điên rồi, nếu lồng sắt này mà bị phá hư, người bên ngoài chắc chắn sẽ biết."


"Chi chi chi chi!!" Mau chém mau chém!!


Vu Hoan tránh Liên Thanh ra, quay đầu, trừng mắt: "Còn dám chạm vào ta, một giây chém chết ngươi!!"


Liên Thanh: "..." Trọng điểm không phải cái này có được không?


"Chi chi chi chi chi chi!!" Mau chém đi mà a a a a!!


Vu Hoan ôm Thiên Khuyết Kiếm lại vào trong lòng, sờ sờ đầu của thú nhỏ, trấn an nói: "Chờ chúng ta ra ngoài ta sẽ cho ngươi ăn."


Thú nhỏ có chút bất mãn, ngao ô hai tiếng, nhưng thấy Vu Hoan không có động tĩnh gì nữa, nó đành phải ủy khuất leo lên nằm trên đầu vai Vu Hoan, gắt gao nhìn chằm chằm lồng sắt kia.


Thật muốn ăn, muốn ăn!


Liên Thạch trực tiếp hóa đá, vừa rồi hắn cho rằng nha đầu này muốn cứu Ly Cửu, làm nửa ngày thì ra muốn bắt Ly Cửu làm đồ ăn cho thú nhỏ kia!


Đờ mờ, cảm tình nó kêu kêu chính là muốn kiếm ăn thật hả?


Bên cạnh lồng sắt nhốt hồ ly thì không có lồng sắt nào khác, đi một đoạn nữa, lại xuất hiện mấy cái lồng sắt, nhưng đều trống không.


Thú nhỏ vốn an tĩnh lại, đột nhiên kích động lên, nhìn chằm chằm phía trước kêu to.


Vu Hoan thấp thỏm, thử hỏi: "Linh La sao?"


"Chi chi! Chi chi chi!!" Thú nhỏ vừa gật đầu vừa kêu loạn.


Vu Hoan cũng mặc kệ Liên Thanh ở phía sau, theo phương hướng của thú nhỏ chỉ, phi nước đại lao đến đó.


Rất xa Vu Hoan đã nhìn thấy một bóng dáng đo đỏ, thú nhỏ trèo khỏi người Vu Hoan, nhanh như chớp chạy đến trước hồng ảnh kia.


"Chi chi chi chi chi chi!!"


Thân ảnh nhỏ nhắn nằm trong lồng sắt cao lớn kia, một đầu tóc màu đỏ phô tán trên mặt đất, mặt chôn trong tóc, nhìn không rõ.


"Chi chi chi chi!!" Thú nhỏ kêu loạn một cái.


Người trong lồng sắt cuối cùng cũng phản ứng, từ từ nâng mặt ra khỏi đầu tóc màu đỏ kia.


Trong tầm mắt mơ hồ, Linh La nhìn thấy một đoàn tuyết trắng.


"Sao ngươi lại ở đây?" Linh la có chút kinh hỉ, giọng nói lại khàn khàn: "Tiểu Hoan Hoan cũng tới sao?"


Lúc trước nàng nhìn thấy Dung Chiêu, Dung Chiêu đến, chứng minh Tiểu Hoan Hoan cũng đến!


"Chi chi chi chi chi!" Thú nhỏ gật đầu, móng vuốt muốn với qua chạm vào lồng sắt màu bạc kia.


Linh La lại ra tiếng ngăn cản: "Đừng chạm vào."


Móng vuốt thú nhỏ dừng giữa không trung, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Linh La: "Chi chi?"


Linh La chống thân thể ngồi dậy, tầm mắt cũng có tiêu cự hơn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vu Hoan đang vội vã chạy đến, trên mặt lộ ra một tia cười duyên.


Vu Hoan nhíu mày một cái, sau đó chính là một trận châm chọc mỉa mai: "Tự biến mình thành cái dạng này, ngươi thật đúng là lợi hại. Bộ dáng này của ngươi còn làm cái gì tộc trưởng, có một tộc trưởng như vậy ta đều cảm thấy mất mặt thay."


"Tiểu Hoan Hoan." Linh La ủy khuất kêu một tiếng.


Lòng Vu Hoan lập tức liền mềm xuống, dâng lên một trận cảm giác rầu rĩ.


Vu Hoan ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Linh La, ngữ điệu rất bình tĩnh, duy nhất chỉ có cặp mắt kia, hàn băng trải rộng: "Ai làm?"


Nước mắt Linh La lã chả rơi xuống: "Mạc Nguyên."


"Điện chủ điện Vị Ương?" Vu Hoan cười lạnh một tiếng: "Thật to gan."


"Tiểu Hoan Hoan... Ta đã lâu không ăn cái gì rồi, rất đói!" Linh La ủy khuất bĩu môi, thật sự rất đói.


"Chi chi chi!!" Nó cũng đói!! Nó muốn ăn con hồ ly kia!!


Vu Hoan im lặng, phóng điểm tâm đến bên cạnh lồng sắt: "Ăn đỡ một chút đi, lập tức đưa ngươi ra ngoài."


"Lồng

sắt này rất cổ quái..." Linh La nhìn điểm tâm không duỗi tay đi lấy: "Ta chạm vào một chút liền sẽ cảm thấy sức mạnh trong cơ thể bị hút đi. Dung Chiêu không sao chứ?"


Vu Hoan nhíu mày, Dung Chiêu là bị lồng sắt này làm bị thương sao?


Nếu Dung Chiêu đụng phải lồng sắt, thì vì sao Mạc Nguyên không có phát hiện?


Hay là nói, Liên Thanh lừa nàng?


Vu Hoan đứng dậy, đuổi thú nhỏ sang một bên, rút Thiên Khuyết Kiếm nhắm ngay lồng sắt.


"Tiểu Hoan Hoan..." Linh La khinh ngạc nhìn Vu Hoan: "Ngươi sẽ không chém luôn ta chứ? Hu hu hu, đừng mà!"


Khóe miệng Vu Hoan giật giật, dùng Thiên Khuyết Kiếm gõ gõ lồng sắt một chút: "Câm miệng, dịch sang bên cạnh một chút đi."


Linh La nhìn Thiên Khuyết Kiếm trên dưới gõ vài cái, nhưng mà Vu Hoan lại không xảy ra chuyện gì, lập tức yên tâm xuống.


Nghĩ lại, lại không đúng, Dung Chiêu là Kiếm Linh Thiên Khuyết Kiếm, nhưng hắn cũng không thể đụng vào lồng sắt mà!


Vu Hoan liếc Linh La, nàng không dùng linh lực, tuy Dung Chiêu là thần lực, nhưng thần lực đó là do linh lực thay đổi mà thành. Mà Linh Hồn Chi Lực của nàng không phải từ linh lực.


Truyền Linh Hồn Chi Lực vào trong Thiên Khuyết Kiếm, ánh sáng chói mắt từ trên thân Thiên Khuyết Kiếm tỏa ra, Vu Hoan phất tay liền chém xuống.


Liên Thanh chạy theo thở hổn hển, còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở, liền thấy Vu Hoan muốn chém lồng sắt, vẻ mặt tối sầm.


"Đừng mà!"


Nhưng Vu Hoan làm gì nghe lọt tai nữa, Thiên Khuyết Kiếm chém xuống, lồng sắt trực tiếp bị chém thành phân nửa.


Liên Thanh: "..." Chém ra rồi?


Nói giỡn hả?


Linh La chui ra khỏi lồng sắt, lập tức nhảy lên người Vu Hoan, ôm cổ nàng, khóc lóc: "Hu hu hu, Tiểu Hoan Hoan, hù chết người ta, người ta cho rằng sẽ không được gặp lại ngươi nữa."


"Là ngươi." Liên Thanh thấy rõ bóng người bổ nhào vào trên người Vu Hoan, trên mặt như ăn phải ruồi khó coi: "Ở đây giam giữ hẳn là Liên Mặc, sao lại là ngươi? Liên Mặc đâu?"


Lần trước tiểu nha đầu này còn bị nhốt ở bên ngoài, sao bây giờ lại bị nhốt ở đây rồi?


Xem bộ dáng này, tiểu nha đầu này cùng đại nha đầu này rất quen thuộc...


Linh La còn lau lau nước mắt trên vai Vu Hoan, quay đầu nhìn thấy Liên Thanh, lập tức hai mắt phát sáng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện