(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Cho nên lựa chọn tự sát đi


trước sau

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)


___


Trên mặt Vu Hoan cười nhạt, nụ cười kia có chút độ ấm, không giống như cái loại lạnh băng lúc trước.


"Mạc điện chủ, nếu ngươi không chọn, ta đây liền giúp ngươi chọn." Vu Hoan dừng một chút: "Ta không thích động thủ, cho nên ngươi lựa chọn sự sát đi thế nào?"


Mạc Nguyên tức giận run run, nhanh chóng cho người phía sau đi gọi người.


"Liên Lâm, ngươi còn không qua tương trợ." Lúc này Mạc Nguyên kiêng kỵ Kinh Tà Đao, đương nhiên tài nguyên có thể lợi dụng đều phải lợi dụng.


Liên Lâm đỡ Liên Thanh, nghe thấy giọng nói của Mạc Nguyên mới chậm rãi ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Muội phu*, người ta là đến tìm ngươi, có liên quan gì đến ta?"


(Muội phu: em rể)


"Ngươi..." Lúc trước Mạc Nguyên cho người đi giết Liên Thanh, phỏng chừng đã bị Liên Lâm biết, người Liên Lâm quan tâm nhất chính là đứa con trai của hắn.


Con ngươi Mạc Nguyên xoay chuyển vài vòng, đột nhiên âm trầm mở miệng: "Liên Lâm, nếu ngươi không nghĩ đến liệt tổ liệt tông của Liên gia đã chết còn bị ngươi mạo phạm, thì ngoan ngoãn nghe lời ta nói."


Sắc mặt Liên Lâm thay đổi lớn, trong mắt bắn ra hàn băng làm lòng người ta lạnh lẽo: "Mạc Nguyên, ngươi dám!"


Mạc Nguyên rất vừa lòng phản ứng của Liên Lâm, chỉ cần trong tay hắn còn có lợi thế, sẽ không sợ Liên Lâm không nghe lời.


"Ta lại không phải người của Liên gia ngươi, có cái gì không dám, à dúng rồi, đừng quên, trên tay ta bây giờ còn có tên phế vật kia." Mạc Nguyên cười đắc ý: "Hiện tại giết chết nha đầu chết tiệt kia!"


"Cha..." Liên Thanh hơi thở mỏng manh kêu một tiếng.


Lâm Lâm nhéo tay Liên Thanh, ánh mắt gắt gao trừng Mạc Nguyên, sau đó giao Liên Thanh cho người phía sau, chậm rãi đi về phía Vu Hoan.


Vu Hoan đối với Liên Lâm cũng không có ác cảm, thậm chí còn rất thích, cho nên mặc dù là hiện tại hắn bị uy hiếp muốn đến giết mình, Vu Hoan cũng chỉ cười ngâm ngâm nhìn.


"Cô nương, xin lỗi." Liên Lâm hít sâu một hơi, nếu không phải vì liệt tổ liệt tông, vì Liên Mặc, hắn cũng không thể phản kháng.


Đôi tay Vu Hoan mở ra, thần sắc trấn định: "Xét đến phân thượng ta thích ngươi, ta sẽ không so đo chuyện ngươi muốn giết ta."


Liên Lâm: "..." Hắn là người đã có gia thất!


"Tiểu Hoan Hoan?" Phong cách gì thế này?


Vu Hoan sờ sờ đầu Linh La: "Loli, đánh hắn tàn phế cho ta!"


Ngón tay Vu Hoan chỉ vào Mạc Nguyên.


Con ngươi Linh La sáng ngời, đáp giòn tan: "Được thôi."


Lão già chết tiệt này dám lừa nàng, đánh cho tàn phế là còn nhẹ.


Linh La kéo Kinh Tà Đao đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại, đáng thương hề hề nói: "Tiểu Hoan Hoan, sức mạnh trong cơ thể ta hình như chưa hoàn toàn khôi phục..."


Cái lồng sắt kia hấp thu rất nhiều sức mạnh của nàng, vừa rồi có thể giết chết Lâm An, cũng xem như là may mắn.


Vu Hoan đỡ trán: "Dung Chiêu, ngươi đi!"


Dung Chiêu trong Thiên Khuyết Kiếm: "Không đi!" Hiện tại hắn là người bệnh đó được không??


Sắc mặt Vu Hoan cứng đờ, theo sau liền nói: "Ngươi mà không đi, ta sẽ trực tiếp đánh chết!"


Dung Chiêu: "..." Tính tình hung tàn như vậy rốt cuộc là do ai dạy!


"Liên Lâm, ngươi còn thất thần làm gì!" Mạc Nguyên ở bên kia tức giận rống to.


Hai người này quá không để hắn vào mắt.


Nhưng mà, hắn vừa mới nói xong, trước mặt hắn đột nhiên hoa mắt lên, cảnh vật xung quanh trở nên chổng ngược hết lên, dung mạo kinh người của nam nhân đứng chổng ngược nhìn hắn, mặt mày lại lạnh lẽo.


Không đúng, không phải là người nam nhân này đảo ngược, là hắn đảo.


Trái tim Mạc Nguyên co chặt, thật sự có chút sợ hãi, người nam nhân này xuất hiện thế nào vậy?


Dung Chiêu phóng thích uy áp trên người, ngoại trừ Vu Hoan cùng Linh La, người còn lại đều quỳ rạp trên mặt đất.


Sắc mặt Dung Chiêu trắng bệch, duỗi tay lật Mạc Nguyên lại, ngón tay điểm điểm vài cái trên ấn dường hắn, thân hình nhoáng lên liền biến mất trước mặt mọi người.


Hắn vừa đi, cổ uy áp kia liền biến mất.


Nhưng mọi người nửa ngày đều không thể hoàn hồn.


Đó là ai?


Uy áp này dù là Tôn giả cấp đế tôn của điện Vị Ương cũng không có đáng sợ như vậy!


Dung Chiêu trở về, Vu Hoan mới nhớ Dung Chiêu bị thương, trong lòng có chút hối hận, sớm biết vậy tự mình đi rồi.


"Tàng Bảo Các của điện Vị Ương ở đâu?" Vu Hoan đột nhiên quay đầu hỏi Liên Lâm ngây người bên cạnh.


Liên Lâm thuận tay chỉ chỉ một gác cao nơi xa.


Vu Hoan vỗ vỗ bả vai Liên Lâm, mang theo Linh La liền đi thẳng về gác mái kia.


Cho nên chờ viện binh của điện Vị Ương đến, tình cảnh có chút quỷ dị.


Mạc Nguyên ngã trên mặt đất, tay chân cứng đờ, con ngươi chuyển động nhưng không thề phát ra được một chút âm thanh nào.


Mà Liên Lâm cùng Liên Thanh phản ứng lại, liền mang theo người rời đi.


Còn những người khác, còn đắm chìm trong uy áp làm người ta sợ hãi kia, căn bản không biết đã xảy ra cái gì.


___


"Tiểu Hoan Hoan... Sao ngươi lâu như vậy mới đến cứu ta?" Linh La có chút ủy khuất, nhưng càng có rất nhiều vui sướng, Tiểu Hoan Hoan đến cứu mình, chứng minh trong lòng Tiểu Hoan Hoan mình vẫn có địa vị.


"Ai tới cứu ngươi?" Vu Hoan cong cong khóe môi: "Đi ngang qua mà thôi."


Linh La: "..." Nói thật có khó như vậy sao?


Cái gác mái cao kia cũng không có gác, không biết có phải quá mức tự tin hay không, cơ quan bên trong không có nhiều lắm.


Nhưng điều này

lại tiện lợi cho Vu Hoan.


Vu Hoan cho Linh La ở bên ngoài nhìn, một mình tự đi vào.


Điện Vị Ương cũng coi như là một tổ chức trong năm tổ chức đứng đầu, đồ tồn kho vẫn rất đầy đủ.


Vu Hoan vốn dĩ chỉ nghĩ muốn lấy đồ có ích cho Dung Chiêu, nhưng mà nghĩ đến Mạc Nguyên dám đối xử với Linh La như vậy, đơn giản cướp sạch tất cả đồ vật có trong căn gác.


Điện chủ điện Vị Ương bị thương nặng, Tàng Bảo Các còn bị người ta cướp đến sạch sẽ, chuyện này đối với người của điện Vị Ương, hoàn toàn là một tin tức không có khả năng.


Hội nghị đại điện Vị Ương, đứng không ít người, đều rũ đầu, không dám nhìn phía trên.


"Các ngươi nó là một tiểu nha đầu?" Giọng nói uy nghiêm vang vọng đại điện.


Người phía dưới đều nơm nớp lo sợ, đây là Tôn giả cấp bậc đế tôn.


Mạc điện chủ cũng phải lễ nhượng ba phần.


"Đúng vậy..."


"Lúc ta bế quan, còn xảy ra chuyện gì?" Tôn giả kia cũng không hỏi nữa, mà chuyển đề tài.


"Hồi bẩm Tôn giả, điện chủ giam giữ một đứa bé gái, đúng là bởi vì đứa bé kia, mới đưa đến vị tiểu cô nương kia." Một lão già đứng hàng phía trước lên tiếng.


Đối diện hắn cũng là một lão già, chỉ là trên mặt của lão già kia tức giận, con ngươi vẩn đục tràn ngập hận ý.


"Một đứa bé gái? Cái gì mà đứa bé?"


"Là một đứa bé hồng y, nhưng diện mạo ra sao lại không thấy rõ, chuyện này là Lâm trưởng lão phụ trách." Lão già cung kính trả lời, thuận đường còn lôi Lâm trưởng lão đối diện nói ra luôn.


Lâm trưởng lão hung tợn trừng mắt nhìn lão già kia một cái, thu liễm biểu tình, đứng ra cung kính hành lễ.


"Hồi bẩm Tôn giả, chuyện này xác thật là qua tay tại hạ, nhưng mà công việc cụ thể điện chủ cũng không có phân phó cho tại hạ, chỉ bảo tại hạ trông giữ đứa bé kia cho tốt thôi ạ." Tuy vị Tôn giả này không có phản đối điện chủ, nhưng cũng không phải rất chiếu cố.


Hắn là người của điện chủ, đương nhiên không bán đứng điện chủ.


Trong lòng Lâm trưởng lão nghĩ như vậy, nhưng thực tế còn không phải muốn bảo toàn mạng sống của hắn hay sao.


Nếu bị vị Tôn giả này biết, hắn chết vài lần đều không đủ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện