Đối với mọi việc trong công ty hình như có người cố tình gạt hắn, hắn một chút cũng đều không biết.
" Thật không?"
Hạng Dương nhíu mày, đối với lý do thoái thác của Tô Thanh Triết có vẻ hoài nghi.
Đầu tiên là Hạng Tinh không thể hiểu được mà theo Lục Thiệu Khiêm, hiện tại lại là Tô Thanh Triết không thể hiểu được mà bị Lục Thiệu Khiêm gạt bỏ.
Chẳng lẽ......
Nghĩ đến đây, nữ nhân mắt hơi đổi vài phần, cười lạnh mấy tiếng, hỏi lại: "Tô Thanh Triết, có phải là em cùng Lục Thiệu Khiêm liên thủ gạt chị không?"
Nếu không, như thế nào mọi chuyện lại trùng hợp đến như vậy.
"...... Hạng Dương, chị đây là có ý gì?!"
Bị cô nói như vậy, Tô Thanh Triết vừa giận lại vừa tức.
Hắn hy sinh nhiều như vậy, chân đều bị gãy, hiện tại cư nhiên đổi lại một câu hoài nghi?
" Không, không có ý gì."
Hạng Dương đối diện âm dương quái khí, lạnh lùng châm biếm.
" Chị cũng mặc kệ các người có cái gì, nhưng Tô Thanh Triết em cũng đừng quên, khối kẹo mạch nha kia, chính là chị giúp em dọn sạch......"
"Em đừng nên lấy oán trả ơn."
"Chị!......"
Không thể hiểu được mà bị uy hiếp, Tô Thanh Triết cũng có chút không nhịn được.
Nghĩ một lúc, thế nhưng lại cười một tiếng, giọng nói nhỏ xuống, " Hạng Dương, chị cũng đừng quên, cô ấy bị đuổi khỏi Hạng gia, giữ được vị trí người thừa kế duy nhất kia, cũng đều có phần của chị!"
"......"
Hạng Dương đột nhiên nhíu mắt lại.
Giỏi lắm. Còn học được cách uy hiếp cô!
Nghĩ đến việc đó không có gì tốt, cô chỉ có thể cười: "Chúng ta đều nắm giữ điểm yếu của nhau."
Hạng Dương lại nói:"Bất quá, chuyện này phải điều tra rõ, nếu không chị sẽ không buông."
"......"
Tô Thanh Triết buồn bực mà nhìn điện thoại bị cắt đứt.
Thật lâu sau, thở dài.
Vẫn là nên nghĩ biện pháp để quay lại công ty.
Hắn day day trán, tập trung suy nghĩ.
Bằng không, liền tìm những đối tác, bàn việc ký kết hợp đồng với họ.
Như vậy,