Không mất nhiều thời gian cho sự nỗ lực của Tô Thanh Triết, dự án Hồ Quang Sơn Thủy cũng về lại trong tay tập đoàn An Hoà.
Tô Thanh Triết đã trở lại với vị trí của mình.
Tuy nhiên Hạng Dương bên kia không được dễ chịu lắm.
Cô nổi giận đùng đùng đi tìm Tô Thanh Triết cùng hắn lý luận.
"Tô Thanh Triết, em đến tột cùng là có ý gì? Em hiện tại còn học được ăn cây táo rào cây sung phải không?"
Trong quán cà phê, Hạng Dương siết chặt tay cầm cốc nước, nhịn xuống xúc động muốn hắt nước lên mặt nam nhân đối diện.
Tô Thanh Triết vẻ mặt bất đắc dĩ: "Em không thể vứt bỏ An Hoà."
Những năm gần đây, thật vất vả hắn mới được Lục Thiệu Khiêm trọng dụng, bò lên cái vị trí dưới một người trên vạn người này.
Sao lại có thể bởi vì một chuyện nhỏ như vậy liền từ bỏ.
Hắn nghĩ lại rồi cười lạnh, nhìn Hạng Dương.
"Nếu mất đi vị trí này, không riêng gì đối với bản thân em, mà đối với Hạng thị cũng là đả kích rất lớn không phải sao?"
Hạng Dương nghe vậy chốt hạ.
"...... A, thật ra mồm mép càng ngày càng nhanh nhẹn, nói chuyện cũng càng lúc càng lớn mật."
Cô thấp giọng cười cười, bàn tay siết chặt cốc nước rốt cuộc cũng chậm rãi thu hồi.
"Được, lần này liền tính là chị thua. Nhưng chị nhất định sẽ đòi lại từ trên người An Hoà và Lục Thiệu Khiêm."
Nàng đứng dậy, lười biếng mà phủi phủi tay, liếc nhìn Tô Thanh Triết.
"Chị hỏi em, ở bên Lục Thiệu Khiêm nhiều năm như vậy, em biết hắn có điểm yếu gì không?"
Điểm yếu......
Tô Thanh Triết hơi nhíu mày.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, đôi mắt xẹt qua một tia do dự.
Chỉ tiếc một chút do dự này, đã bị cặp mắt sắc bén của Hạng Dương
bắt được.
"Tô Thanh Triết, ở trước mặt chị em có tư cách do dự sao?"
Cô lạnh lùng cười, ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm: "Em nói, nếu Bạch Giản biết chúng ta làm mấy việc này...... sẽ nghĩ như thế nào về