"......"
Nghe cô nói xong một tràng dài, Lục Thiệu Khiêm thân mình cứng đờ.
Trong mắt xẹt qua một tia chấn động.
Thì ra là cô có nghiêm túc mà suy xét quan hệ của bọn họ.
Tuy rằng phương hướng lý giải có hơi một chút lệch lạc......
Nhưng cái này không quan trọng, hắn có thể chậm rãi dẫn cô trở về.
Nghĩ vậy, nam nhân ôn nhu gợi lên khóe môi.
Chậm rãi dịch người lại, vỗ vỗ vai cô, cúi đầu xuống.
Đôi vai nhỏ nhắn của cô đang run lên vì căng thẳng, hắn nhẹ nhàng vồ về.
Sau đó, càng cúi thấp hơn, mỉm cười gật gật đầu.
"Làm sao tôi lại không muốn chia sẻ với em."
Hắn nguyện ý muốn chết.
Hạng Tinh ngơ ngác mà gật đầu.
"Kia......"
Lời còn chưa dứt, Lục Thiệu Khiêm đã chặn lại...
Một lần nữa cầm lấy khung ảnh kia.
Đội điều tra bên kia nói.... đã tìm được hắn ở núi tuyết.
Hắn vừa nói, vừa chỉ vào một người tràn đầy năng lượng trong bức hình, nhìn qua là người hoạt bát nhất trong số bọn họ.
Môi mỏng câu lên: "Hắn là Bạch Húc, là chiến hữu của tôi ...... cũng là anh trai của Bạch Giản."
"A......"
Hạng Tinh bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng vẫn nhớ rõ, Bạch Giản chính là bạn gái của Tô Thanh Triết, nữ chính tiểu tỷ tỷ của thế giới này.
Anh trai cô ấy......
Nữ hài nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, lại chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi: "Vì sao lại là anh tìm anh ta mà không phải là Bạch gia?"
Cô vừa dứt lời, lại thấy ánh mắt của Lục Thiệu Khiêm bỗng trở nên lạnh lùng.
Giọng nói cũng trầm hơn nhiều: "Khi đó, Bạch Húc... chết, gia đình bọn họ được trao danh hiệu liệt sĩ vinh quang.
Hắn vừa nói vừa cười lạnh.
"Bạch gia hưởng thụ cái danh hiệu này nhiều năm như vậy, nếu là Bạch Húc không chết, tôi nghĩ...... vì giữ được phần vinh quang này, bọn họ cũng sẽ coi như không