Nửa giờ sau, Hạng Tinh thuận lợi đến được chân núi tuyết.
[ Chúng ta xuất phát thôi. ]
Cô ngước lên trên liếc mắt một cái, chuẩn bị bước tiếp.
[ Tích tích tích ——]
Bản đồ định vị thực tế ảo đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo liên tục.
Một người một hệ thống sửng sốt, đồng thời quay người nhìn lại.
Trên bản đồ xuất hiện nhiều chấm đen kì lạ, đang hướng dần về phía Hạng Tinh.
[ Đây là cái quỷ gì?! Theo dõi chúng ta sao……]
Áp Áp bị doạ cho nhảy dựng, nhanh chóng kiểm tra.
Đôi mắt màu xanh lạng lùng hạ xuống: [Thế nhưng đây lại là người của Hạng gia.]
[ Hạng gia……]
Nữ hài nhíu mày.
Cũng không nói gì thêm, ngược lại tiếp tục cất bước, hướng về phía núi tuyết.
Áp Áp bị hành động của nàng làm cho cả kinh, có chút khẩn trương: [ Này này này! Cô không tính trốn một chút sao? Những người này chắc chắn là không đơn giản, cô mang bọn họ vào núi, không phải càng thêm nguy hiểm sao……]
[Sẽ không.]
Hạng Tinh chẳng những không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn nhếch nhếch môi.
[ Có một số việc ta không thể làm, nhưng mà thiên nhiên thì có thể nha. ]
Cô vừa dứt lời, Áp Áp nhìn vào đôi mắt mềm mại ngây thơ kia, đột nhiên cảm thấy không rét mà run.
Làm nó sợ đến nỗi rụt đầu lại, không nói chuyện nữa.
Mặc cho nữ hài chầm chậm leo lên núi tuyết.
.....
Quả nhiên.
Sau khi Hạng Tinh lên núi, liền bắt đầu đi loanh quanh.
Đám chấm đen kia ngay từ đầu
còn tích cực đuổi theo.
Sau khi đuổi được mấy vòng, Áp Áp phát hiện tốc độ của mấy chấm đen ngày càng chậm.
Còn Hạng Tinh ngay cả một chút mệt mỏi cũng không có, rất cẩn thận mà khống chế khoảng cách giữa mình và Lục Thiệu Khiêm.
Mãi cho đến lúc một đám chấm đen đó dường như đã cạn kiệt sức lực, chống đỡ hết nổi, liền biến mất trên bản đồ.
.....
Đồng thời, ở một nơi nào đó sâu trong núi, trong một hang động phủ đầy tuyết.
Nam nhân nhàn nhã ngồi trên ghế, phủ