Hứa trợ lí ngước lên, đôi mắt trừng lớn.
Trời, cô ấy nhìn qua có vẻ nhu nhu nhược nhược nhưng trình độ thám hiểm cũng không thua gì bọn họ.
Chưa kể đến thức ăn và trang bị cần thiết đều đầy đủ, thậm chí còn lấy ra một con dao găm.
“…… A, đúng rồi.”
Nhìn chằm chằm con dao một lúc, Hạng Tinh đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên.
Nhìn Lục Thiệu Khiêm một cách nghiêm túc, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Những người đó là chị của em phái tới, muốn hại anh phải không?"
Lục Thiệu Khiêm nhíu mày.
Dừng một chút, cười nhẹ gật đầu:
"Xác thực mà nói, mọi thứ đều là âm mưu của cô ta."
Nam nhân đi tới và lấy tất cả đồ ăn trên tay Hạng Tinh.
Rồi sau đó lôi cô đến chiếc ghế sofa phủ một tấm chăn nhung dày, ngồi xuống và ôm nàng vào lòng.
Một bên cho cô ăn bánh, một bên kể chuyện.
"Cô ta tung ra tin giả về Bạch Húc, dụ tôi đến núi tuyết rồi thừa cơ loại bỏ tôi."
Giọng điệu trầm xuống: "Vào khoảng thời gian này, Tô Thanh Triết sẽ tranh thủ khống chế nội bộ An Hoà."
"Vậy..."
Khuôn mặt nhỏ của Hạng Tinh phồng lên, mơ hồ trả lời.
Cái hiểu cái không gật gật đầu.
Rồi lại nghi hoặc mà nhíu mày.
Sau khi nuốt xong miếng bánh, cô ghé mắt nhìn vào góc nghiêng tinh xảo kia.
Đôi mắt tò mò chớp chớp: "Nếu đã biết vậy tại sao anh còn đến đây?"
Lục Thiệu Khiêm cong cong khoé môi.
Vươn ngón tay lau đi vụn bánh còn sót lại trên miệng nàng, ăn luôn.
Rồi tiếp tục nói: "Đương nhiên là tương kế tựu kế, làm cô ta buông lỏng cảnh giác. Còn nữa, đội điều tra xác thực là đã tìm được tung tích của Bạch Húc."
Hắn cười nhẹ, khẽ ôm cô vào lòng.
Giơ ngón tay, hơi giận mà búng lên trán của nàng, cố ý thở dài: "Kết quả, kế hoạch đã bị