Hạng Tinh cả kinh, nhanh nắm lấy tay hắn, lúc này hắn mới từ từ bình tĩnh lại.
Nói tiếp.
.....
"Lúc ấy, trong lòng tôi tràn ngập hận ý, tôi thu thập đồ đạc chuẩn bị đi tìm những kẻ đó."
"Khi tuyết rơi trở lại, tôi đã tình cờ gặp được đội cứu viện, chúng tôi lên kế hoạch tấn công mục tiêu."
"....Chu Phong, Chu Thịnh hi sinh, Bạch Húc thì mất tích đã lâu đều được trao tặng danh hiệu liệt sĩ. Còn tôi, bởi vì có công tìm được vị trí mục tiêu nên cũng được hưởng vinh quang của nhiệm vụ lần này."
Nói đến đây, Lục Thiệu Khiêm chợt nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, giọng điệu cũng ẩn ẩn mà phát run.
"Nhưng tôi không thể nào nhận mấy thứ này, tất cả không phải là của tôi... Nó nên là của bọn họ, không phải là của tôi."
"Cho nên từ đó tôi liền xuất ngũ, trở lại Hải Thành, tạo dựng nên An Hoà."
Nói xong, người đàn ông hít vào một hơi thật sâu, rồi dần hoà hoãn lại.
Lần nữa ôn nhu mỉm cười.
"Đây là câu chuyện phía sau bức ảnh kia."
Hắn nói xong, chợt rũ mắt xuống, nhìn về phía Hạng Tinh.
Lại thấy cô đôi mắt hồng hồng, nước mắt sớm đã thành hai hàng.
Lục Thiệu Khiêm lắp bắp kinh hãi, vội giơ tay lau nước mắt còn đọng lại trên mặt cô.
"Làm sao lại khóc?... Đây đều là chuyện của quá khứ, không cần phải buồn!"
"Em, em biết..."
Hạng Tinh cắn môi, khịt khịt mũi, nức nở nói: "Nhưng em có thể cảm giác được anh rất thống khổ... Anh như vậy, em liền buồn."
Cô nói, chợt đi về phía trước hai bước, bổ nhào vào trong ngực Lục Thiệu Khiêm.
Gắt gao ôm eo hắn, đầu nhỏ ngọ nguậy: "Người xấu, không cần tự trách, anh đã báo thù cho bọn họ không phải sao?"
"Chu Phong và Chu Thịnh khẳng định cũng