[ Không xong, không xong, như thế nào lại bị hắn phát hiện rồi?!!]
Áp Áp hoảng loạn kêu la: [ Tiêu đời, tiêu đời, hắn nhất định sẽ cảm thấy cô theo dõi là có ý đồ với hắn.]
Nó nghĩ vậy liền thúc giục: [ Mau mau quỳ xuống, thỉnh an hắn, kêu hắn một tiếng Vương gia!]
Hạng Tinh không thèm để ý tới nó.
Vẫn như cũ mà chăm chú nhìn mỹ nhân trước mắt.
Vũ Văn Dận kia cũng học cô, đầu hơi nghiêng, cười cười nhìn tiểu gia hoả lớn mật kia.
Hắn hình như chưa từng chú ý đến nhị tiểu thư của Hạng gia này.
Dù sao cũng chỉ là một ngốc tử, thứ nhất là đối với mình không có uy hiếp, thứ hai là Vũ Văn Hoằng không đến nỗi không có bản lĩnh, ngay cả ngốc tử cũng lợi dụng.
Hôm nay vừa thấy, đáy mắt nam nhân phá lệ xẹt qua một tia kinh diễm.
Không phải vì nàng lớn lên nhìn đẹp.
Mà là vì khi nàng thấy mình tựa hồ quá mức trấn định.
Hoặc là nàng không biết thân phận của hắn, hoặc là.....
Nam nhân cáo già bên này đang tự bổ não.
Mà Hạng Tinh bên kia đột nhiên đứng thẳng người, hướng tới Vũ Văn Dận nhếch miệng cười.
"Tỷ tỷ, tỷ lớn lên thật xinh đẹp, so với tỷ tỷ của Tinh Nhi còn đẹp hơn!"
"..... Phốc!"
Nghe vậy, Thanh Phong đang uống nước trực tiếp phun ra.
Quả nhiên.... Đây là lời mà ngốc tử mới nói.... Hahahaha...
Thanh Phong còn đang cười ầm, nhưng Vương gia bên cạnh chỉ nhướng mày, bước tới, chậm rãi đi đến chỗ tiểu ngốc tử kia.
"Ngươi gọi bổn vương là gì?"
Hắn đi tới trước mặt Hạng Tinh, ưu nhã phất vạt áo, ngồi xổm xuống.
Cười như không cười nhìn cô.
Thanh Phong đột nhiên cười không nổi nữa.
Từ từ, Vương gia từ trước đến giờ không thèm để ý đến điều này sao?
Sao hôm nay tự dưng