Edit by Tiểu Mạn
Vinh Vương phủ chạng vạng ngày thứ ba, một bình lưu ly được đưa đến trước mặt nàng.
Chai lưu ly trước mắt thuần tịnh thanh thấu, bên trong là những chú bướm đầy màu sắc bay lượn, liếc mắt một cái liền cảm thấy vô cùng sặc sỡ, đặc biệt là vào đông, rất rung động lòng người.
Ánh mắt Tô Diêu đột nhiên sáng ngời, từ đầu tới chân đều là bộ dáng kinh hỉ: "Triệu ma ma, đây là đại ca bảo người làm đưa tới?"
Không đợi nàng nhắc nhở đã đưa tới, Mộc Từ Tu quả thật là làm việc chu toàn!
"Vâng, đại thiếu gia nói là đưa tới cho tiểu thư ngắm cảnh."
Tô Diêu hơi hơi rũ mắt xuống, che lấp ý cười trong mắt. Tin tức từ miệng Triệu ma ma và Mộc Khanh Thần cũng như đám người trong viện vẫn là quá ít, Vinh Vương phi lại thêm phòng bị với nàng, trước mắt Mộc Từ Tu là người tốt nhất.
"Đại ca tặng cho ta lễ vật, làm muội muội tự nhiên cũng phải đáp lễ. Triệu ma ma, thường ngày đại ca thích gì?"
"Cái này... Đại thiếu gia vẫn luôn ở trong tiền viện, nô tỳ không có cơ hội tiếp xúc."
"Ta đã không có ký ức, đưa cái gì cũng không chắc đại ca sẽ thích, không bằng liền đưa một ít đồ ăn đi. Như vậy chắc sẽ không sai."
Tô Diêu nói, đi ra phía trước đẩy cửa sổ. Tức khắc một trận lạnh lẽo tràn vào, từng bông tuyết trắng tinh hỗn loạn tung bay, ý cười trong mắt nàng càng thêm đậm: Thật tốt, quả nhiên là cơ hội trời ban!
Năm nay thu hoạch mùa thu không tốt, vào đông tuyết rơi nhiều, Vinh Thành gặp không ít yêu cầu cần giải quyết. Hơn nữa nạn dân xung quanh vô cùng dũng mãnh xông vào, Vinh Vương thân là chủ Vinh Thành, đã liên tiếp bận rộn rất nhiều ngày.
Mộc Từ Tu thân là người chuẩn bị nối nghiệp Vinh Vương, càng vội tới mức chân không chạm đất, thật vất vả phân phối vật tư, đem những nạn dân cuối cùng bố trí thật tốt, sắc trời đã sớm tối.
Tuyết rơi thật sự rất nhiều, dẫm lên có tiếng vang. Thời điểm hắn tới gần Tiêu Tương Uyển, một đạo ánh đèn ấm áp chiếu vào, làm bước chân hắn dừng lại.
Tuyết trắng tinh không tỳ vết trên mặt đất, một ngọn đèn mang ánh sáng điểm lên, chiếu sáng một vòng tròn nhỏ trên đất. Một thân ảnh tinh tế đơn bạc ngồi xổm trên mặt đất, ánh sáng quanh quẩn xuyên qua xung quanh nàng bị nhuộm thành màu vàng nhạt, liếc mắt một cái liền có thể vào tận trong tim.
Mộc Từ Tu không khỏi bước nhanh, đến lúc sau mới phát hiện trên mặt đất có hai người tuyết xấu xấu.
Nghe được tiếng bước chân, bóng người trên mặt đất bỗng ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt trắng ngần không tì vết: "Ca ca!"
Mũ choàng lông thỏ màu trắng trượt xuống, lộ ra một mái tóc dài đen nhánh, đèn lồng mang ánh sáng chiếu lên đôi mắt đen tuyền, giống