Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Tô Diêu tất nhiên sẽ quan sát thần sắc của thái hậu, có đôi khi những người này thật sự khiến người ta khó có thể nắm bắt. Bọn họ muốn chán ghét một người chỉ cần không vừa mắt là đủ rồi, nàng cũng không có ý định lấy lòng vị thái hậu nương nương này: "Được thái hậu nương nương yêu thương, Nghi Hoa vô cùng cảm kích, trong lòng vẫn luôn nhớ bản thân phải tạ ơn người. Không nghĩ tới lần đầu tiên vào cung người lại có bộ dáng chật vật như vậy, mong thái hậu nương nương thứ tội."
Nói xong, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, lại vì không muốn thất lễ mà cố nén không cho rơi xuống. Bộ dáng cố gắng kiên cường như thế này so với vừa nãy càng khiến người khác cảm thấy đau lòng hơn.
"Tề ma ma, mau đỡ Nghi Hoa dậy. Một nữ hài tử như thế lại chỉ mặc xiêm y đơn bạc, mau lấy áo choàng khoác cho nàng."
"Vâng."
Tô Diêu vội vàng lắc đầu: "Không dám làm phiền Tề ma ma, thái hậu nương nương, lần này thần nữ tới đây là mong người cứu đệ đệ Khanh Thần, thái giám bên người hắn tới Lãm Thúy Hiên, nói là... Nói là Khanh Thần bệnh nặng, hiện giờ đã không thể rời khỏi giường. Thần nữ không còn cách nào khác, chỉ có thể đến cầu kiến người."
"Con đứng lên trước đi, ai gia cho người đến nhìn một chút."
"Đa tạ thái hậu nương nương." Tô Diêu vui mừng mà khóc, hai tròng mắt sáng lấp lánh nhìn về phía thái hậu, bộ dáng rốt cuộc cũng có thể yên tâm: "Có thái hậu nương nương chiếu cố, Khanh Thần nhất định sẽ bình yên vô sự. Chờ hắn hồi phục, thần nữ sẽ mang hắn tới dập đầu tạ ơn với người."
Thái hậu mỉm cười gật gật đầu.
"Thái hậu nương nương, canh giờ không còn sớm, thần nữ không dám tiếp tục quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa. Trước tiên bây giờ thần nữ sẽ về Lãm Thúy Hiên chờ tin tức."
"Con về đi."
Sau một lần cung kính hành lễ, Tô Diêu hơi rũ đầu lui xuống.
Ra khỏi Từ An Cung, nàng hơi giương khóe môi, sau đó mang theo một bộ dáng chực khóc, bước nhanh về phía Lãm Thúy Hiên.
Về tới phòng, Ngọc Phù vội vàng đem áo choàng đã hơ qua chậu than khoác lên người Tô Diêu đang lạnh đến phát run: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
Tô Diêu buộc chặt áo choàng, lắc lắc đầu: "Ta không sao, Cát Phúc tới truyền lời đâu?"
"Thấy người không cùng hắn đi thăm Mộc công tử nên đã đi về rồi."
Tô Diêu lạnh lùng cười: "Sáng sớm ngày mai ngươi lấy ngân lượng mang tới cho hắn nói là muốn cảm ơn hắn vì đêm nay đã thông báo tin tức cho ta."
"Tiểu thư, Cát Phúc kia chắc hẳn không có ý tốt gì, tại sao người còn muốn cảm tạ hắn?" Ngọc Phù khó hiểu.
"Ngươi có biết dạng hạ nhân gì khiến người khác căm ghét nhất không?" Tô Diêu giương khóe môi lên.
Ngọc Phù hơi ngừng lại một chút, mở miệng nói: "Ở trong thâm cung này, hẳn là người phản bội chủ tử rồi."
"Không sai. Ta đã cầu khiến thái hậu thay ta đến thăm Khanh Thần, có lão nhân gia như phật này, Khanh Thần hẳn là có thể bình yên vô sự. Tính kế ta không được, Khanh Thần cũng an toàn, sau đó ngươi lại cầm ngân lượng tới nói lời cảm tạ thay ta, ngươi cảm thấy người sai sử Cát Phúc sau lưng sẽ nghĩ như thế nào?"
"... Nhẹ thì nói là hắn làm việc không cẩn thận, nặng thì chỉ sợ sẽ nghi ngờ xem có phải hắn cố ý hay không, lại đi mật báo cho tiểu thư."
Tô Diêu cười cười, tán thưởng nhìn Ngọc Phù. Nàng cảm thấy trên người đã ấm hơn một chút bèn buông áo choàng ra rồi xóa bớt lớp trang điểm trên mặt, lười biếng duỗi eo: "Nên nghỉ ngơi rồi, ngày mai không biết sẽ còn ầm ĩ đến như thế nào đâu, phải tĩnh dưỡng thật tốt mới có thể đối phó được."
Nằm trên giường, Tô Diêu hơi giương khóe môi. Trong cung nhất định không giấu được sự tình, nàng khóc lóc chạy tới Từ An Cung cầu kiến thái hậu, sáng sớm ngày mai người nên biết đều sẽ biết cả, cho nên nàng có thể chắc chắn thái hậu sẽ vì thể diện mà giúp nàng.
Hơn nữa, thái hậu muốn đem nàng trở thành bia đỡ đạn. Nếu là bia đỡ đạn, trước mặt người khác chắc chắn sẽ được sủng ái hơn một chút.
Cho nên nàng hoàn toàn có thể an tâm ngủ một giấc.
Trong Từ An Cung, sau khi Tô Diêu lui xuống, thái hậu lập tức sa sầm mặt, "bốp" một tiếng ném chén trà trong tay ném xuống mặt đất!
"Mộc Nghi Hoa này thế nhưng