Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Trong chính điện, Mộc Trân Trân vẫn luôn chú ý đến Cố Viễn Du.
Chỉ tiếc, tầm mắt Cố Viễn Du hoặc nhìn về phía bảo tọa đế vương, hoặc nhìn về phía có Tô Diêu, không hề cảm nhận được sự quan tâm của nàng ta, khiến nàng ta cảm thấy vô cùng mất mát.
Thái hậu nói nàng ta phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến việc tiết mục chính mình khổ luyện cuối cùng cũng có tác dụng, nói không chừng có thể hấp dẫn ánh mắt của Cố Viễn Du, không khỏi nhảy nhót vài phần: "Hoàng thượng, thần nữ bêu xấu rồi."
Yến hội lần trước, Mộc Trân Trân đàn một khúc Hồng Nhan Phú, tuy không coi là mất mặt, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy có chút không phóng khoáng.
Mà lúc này đây, mọi người nhìn đến Mộc Trân Trân đã chuẩn bị xong đi vào điện, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh diễm.
Mộc Trân Trân nghiêng ngực ôm tỳ bà, búi cao tóc, mặt mày diễm lệ.
Vóc người nàng cao gầy, lúc này lại mặc một thân vũ y kim sắc trên người, đem vẻ đẹp của nàng càng trở nên tinh tế hơn.
Tô Diêu không khỏi ngước mắt, trong lòng kinh diễm: Quả nhiên là không thể coi thường trí tuệ của cổ nhân*.
* Cổ nhân: Người xưa.
Lúc này khuôn mặt Mộc Trân Trân thanh tú, giống như từ bích họa Đôn Hoàng đi xuống dưới cung nữ đồ, kim sắc vũ y khiến ánh sáng lưu chuyển. Cổ, bên hông, cánh tay, mắt cá chân có những vụn bạc nho nhỏ điểm xuyết, khiến nàng trở nên rạng rỡ hơn vài phần.
Mộc Trân Trân thần sắc bình thản hành lễ, rồi sau đó cánh tay mềm nhẹ giãn ra, đem đàn tỳ bà nhấc tới đặt ở trước ngực.
Mọi người kinh ngạc, nhìn thấy Mộc Trân Trân ôm tỳ bà lên, ai cũng cho rằng nàng muốn diễn táu một khúc tỳ bà, nhưng nhìn một lúc lâu sau lại không thấy có người đem ghế lên, liền có chút không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Mộc Trân Trân nhấc cổ tay trắng nõn lên, đầu ngón tay mềm mại đột nhiên xẹt qua mặt đàn.
"Tinh!"
Tiếng tỳ bà vốn là thanh âm trào dâng hơn so với các loại nhạc cụ khác, mở màn bằng một tiếng minh âm này tức khắc khiến mọi người chấn động, đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người Mộc Trân Trân.
Mộc Trân Trân đánh đàn tỳ bà, nhưng cánh tay bên cạnh cũng bắt đầu múa.
Dải lụa kim sắc choàng lên cánh tay phiêu dật lưu chuyển, mặt trên thêu kim sắc đóa hoa bằng chỉ vàng, thời điểm bất động nhìn không thấy nhưng lúc này bắt đầu múa, dải lụa lay động, giống như ngân hà vòng quanh bốn phía.
Nhạc sư cung đình thấy thời cơ đã đến, phối hợp đàn sáo cùng.
Mộc Trân Trân ngẩng cao đầu, tỳ bà trong tay bỗng nhiên từ bả vai xoay ngược ra phía sau, rồi một bàn tay ngửa ra sau, tiếng tỳ bà lại vang lên lần nữa.
Đàn tỳ bà ngược!
Mọi người không khỏi tán thưởng, muốn vừa múa vừa đàn tỳ bà đã vô cùng khó khăn, dù sao thì lực cánh tay của nữ tử không lớn, tỳ bà lại rất nặng, đã muốn đàn ra tiếng nhạc hay, lại muốn múa được vũ đạo hoa lệ, rất khảo nghiệm bản lĩnh của người làm. Nhưng Mộc Trân Trân không chỉ làm được, còn có thể đánh đàn tỳ bà ngược, thật sự là khiến người khác kinh ngạc cảm thán!
Mộc Trân Trân hơi thở hổn hển, giơ đàn tỳ ba trong tay lên, chân trái giơ cao lên, múa xong động tác cuối cùng, ngay sau đó là tiếng reo hò trên điện: "Múa thật hay!"
Ý cười trên mặt thái hậu vô cùng rõ ràng: "Hoàng thượng thấy thế nào?"
"Rất tốt! Châu anh huyễn chuyển linh tú diêu, hoa mạn chấn hưng linh xà động. Người đâu, ban thưởng cho Minh Châu quận chúa!"
"Thần nữ đa tạ hoàng thượng ban thưởng." Sự vui sướng trong lòng Mộc Trân Trân khó có thể che giấu được, sau khi hành lễ với hoàng thượng, khóe mắt mang theo sự mong chờ liếc nhìn Cố Viễn Du, lại phát hiện thần sắc hắn nhàn nhạt, cũng không hề cảm thấy kinh diễm, sự vui mừng trong lòng tức khắc giảm đi ba phần.
Tô Diêu vẫn luôn quan sát Mộc Trân Trân không nhịn được suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ vị Minh Châu quận chúa này thế nhưng lại thích Cố Viễn Du? Khó trách lần đầu gặp mặt đã có địch ý lớn với mình như vậy, vốn tưởng rằng nàng ghen ghét vì thái hậu thiên vị mình, hiện tại xem ra, nguyên do chỉ sợ là nàng có hôn ước cùng Cố Viễn Du rồi.
Tô Diêu ngước mắt nhìn lên, đối diện với nụ cười của Cố Viễn Du, nhẹ nhàng cong khóe môi lên, gật gật đầu.
Ý cười trên mặt Cố Viễn Du gia tăng, giơ chén rượu lên về hướng của Tô Diêu, rồi sau đó uống cạn sạch rượu trong chén.
Một màn này bị Mộc Trân Trân nhìn thấy, cảm giác trong ngực vô cùng khó chịu. Nàng ta không biết Tô Diêu kia rốt cuộc có cái gì tốt, lại có thể được Cố Viễn Du chú ý tới, nhớ đến trong yến hội lần trước Tô Diêu hại mình mất mặt, trong lòng nàng ta không thể ngăn được sự ghen ghét, không cần nghĩ