Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Tô Diêu đi xuống đổi y phục, thời điểm trở lại đại điện lần nữa, không ít người trong điện đánh giá nàng.
Vinh Vương phủ rắp tâm gây rối, hoàng thượng hạ lệnh chặt đứt khoản viện trợ cho việc cứu tế Vinh Thành, hơn nửa năm trước lại thấy hai đợt tuyết lớn hiếm hoi, hiện tại tình huống của Vinh Thành không quá lạc quan, chỉ dựa vào một Vinh Vương phủ để cố gắng chống đỡ.
Mọi người nghe thấy tin tức được truyền đến rằng Vinh Thành bên kia ngày càng cất cao danh vọng, đều yên lặng cấp cho tỷ đệ Tô Diêu án tử hình.
Nhưng hiện tại xem ra, lễ vật Tô Diêu này dâng tặng lại gãi đúng chỗ ngứa của hoàng thượng, nói không chừng sẽ có bước chuyển mình nào đó?
Tô Diêu trấn định tự nhiên để những người này đánh giá, trên mặt vẫn mang theo ý cười, một bộ dáng đạm nhiên an ổn, không khỏi nhận được người khác xem trọng thêm vài phần.
"Thất hoàng tử điện hạ, thất hoàng tử điện hạ người không thể chạy loạn!"
Giữa không khí náo nhiệt của yến hội, chỗ cửa điện bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Tô Diêu theo mọi người nhìn lại, trong lòng mang theo sự tò mò, dựa theo lời của Ngọc Phù, thất hoàng tử này là điên trong một đêm, căn bản không có ai biết hắn đã trải qua những gì, nhưng có thể để một hoàng tử phát điên, nhất định là đại sự khó lường.
Một bóng người cao lớn xông lại đây, trên người hắn mặc y phục của hoàng tử, tuy rằng trang phục sạch sẽ nhưng lại có hai nút thắt, hắn phất tay ngăn cản cung nhân đuổi theo phía sau, mang theo một cỗ tính tình hơi trẻ con: "Tránh ra, các ngươi đều tránh ra hết cho ta! Bây giờ đang là Tết, tất nhiên là phải dâng tặng lễ vật cho phụ hoàng!"
Nhìn thấy thất hoàng tử xông tới, trong mắt hoàng thượng hiện lên ý vị phức tạp khó phân biệt, phất tay bảo những cung nhân đó lui ra, rồi sau đó rũ mắt nhìn về phía thất hoàng tử đang quỳ trên mặt đất: "Quân Dập, tại sao con lại tới đây?"
"Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần tới để chúc phụ hoàng."
"Con có tâm rồi, đứng lên đi."
"Phụ hoàng, người còn chưa đưa cho hài nhi tiền mừng tuổi, hài nhi không thể đứng dậy được."
Trừ bát hoàng tử tàn tật ra, Mộc Quân Dập trước mắt là con nối dõi duy nhất của hoàng thượng, bây giờ hắn điên điên khùng khùng, tâm trí thoái hóa giống như trẻ nhỏ, khiến hoàng thượng vẫn luôn lãnh đạm lạnh nhạt cũng có chút thương cảm: "Được, trẫm cho con tiền mừng tuổi."
Thái giám tổng quản vội vàng tiến lên lấy ra một cái hồng bao, cung kính đưa đến tay Mộc Quân Dập.
Mộc Quân Dập tức khắc trở nên cao hứng, bò lên trước hai ba bước, đi đến bên cạnh Tô Diêu, trực tiếp đem hồng bao trong tay nhét vào tay nàng: "Tiên tử tỷ tỷ, hồng bao của Quân Dập cho tỷ."
Tô Diêu vội vàng đứng dậy, uốn gối hành lễ với Mộc Quân Dập: "Thất hoàng tử điện hạ nói đùa rồi, thần nữ là Mộc Nghi Hoa, không phải tiên tử tỷ tỷ. Hoàng thượng ban hồng bao cho điện hạ, người nên tự mình bảo quản."
Nàng cùng thất hoàng tử này chưa bao giờ gặp mặt, tại sao hắn lại đột nhiên tìm đến cửa?
Mộc Quân Dập bỗng nhiên gục đầu xuống, ngồi xổm trước người Tô Diêu, thân ảnh cao lớn hơi cuộn tròn lại, vô tình mang theo vài phần đáng thương: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ ghét bỏ ta. Bọn họ đều nói ta là kẻ khờ, tỷ cũng ghét bỏ ta khờ dại phải không?"
"Điện hạ hiểu lầm rồi, hoàng thượng yêu thương điện hạ nên mới cho người hồng bao mừng năm mới, dân gian đều nói tiền mừng tuổi rất đáng quý, hồng bao này đại diện cho sự chúc phúc của hoàng thượng với người, hy vọng năm tới điện hạ vô bệnh vô túy, an thuận bình thản, theo lý nên trân trọng yêu quý, ta không thể nhận của người."
Thất hoàng tử nhíu nhíu mày, cân nhắc một chút rồi gật gật đầu: "Tỷ nói có đạo lý, đây là của phụ hoàng cho ta, tỷ tỷ không thể nhận được. Hôm nào ta đem đồ vật khác tặng cho tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể nhận đúng không?"
"Vô công bất thụ lộc*, nếu như điện hạ nhất quyết muốn ban thưởng, cũng nên phân phó thần nữ làm chút việc. Hôm nay là năm mới, rất nhiều đại thần dâng tặng lễ vật cho hoàng thượng, không bằng điện hạ ngồi xuống trước đi, chờ các đại nhân dâng tặng lễ vật xong, còn có tế thiên cầu phúc, sau đó sẽ có pháo hoa để xem, điện hạ có muốn xem không?"
* Vô công bất thụ lộc: Không có công nên không dám nhận thưởng.
Đầu tiên trấn an đã, sau đó nói sang chuyện khác, đối phó giống như "hài tử" là được rồi.
"Ta có." Thất hoàng tử quả nhiên gật gật đầu, chỉ là hắn nhìn trái nhìn phải, ngang ngạnh đẩy Mộc Chiêu Ngọc ra, ngồi xuống bên cạnh Tô Diêu, đem hồng bao trên người cất đi, sau đó cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn Tô Diêu.
Hoàng thượng cực kì đau đầu với đứa con trai này, mới vừa rồi