Edit by Tiểu Mạn
o0o
Tô Diêu mang theo Mộc Khanh Thần trở về Ngọc Sanh Cư, sau đó bảo Chu ma ma cho đám người làm lui xuống.
Chu ma ma nhìn hai người, thầm nghĩ bọn họ lăn lộn cũng chẳng ra cái gì, liền theo bọn họ đi, vừa lúc mang theo người đi xuống.
Tô Diêu rất có hứng thú nhìn hài tử trước mắt, tuổi không lớn nhưng ánh mắt lại tràn đầy hung ác, làm nàng theo bản năng nhớ tới các bạn nhỏ trong cô nhi viện kiếp trước.
Khi nàng còn nhỏ cô nhi viện càng như một tòa cô thành bị quên đi, muốn thuận lợi sống sót thì phải làm cho viện trưởng vui, trở thành một thương phẩm...
Mặt đứa trẻ nơi đó cũng giống như Mộc Khanh Thần vậy, bị sinh hoạt tàn khốc của nơi đây làm cho bộc lộ sự sắc bén. Đương nhiên, những đứa trẻ đó cũng biết lúc nào nên thức thời, không giống hắn, chẳng ngụy trang một chút nào.
Mộc Khanh Thần không nói lời nào, Tô Diêu cũng không mở miệng, cứ như vậy lẳng lặng mỉm cười nhìn hắn. Cuối cùng vẫn không kiềm chế được, trừng mắt nhìn Tô Diêu: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Tô Diêu không đáp lại.
Mộc Khanh Thần nhíu mày, hung hằng nhìn chằm chằm Tô Diêu, ánh mắt cùng thần sắc hoàn toàn không giống như một hài tử mới sáu, bảy tuổi: "Ngã ngựa một lần, ngươi bị choáng đến đầu óc có vấn đề rồi sao? Cho rằng đột nhiên chuyển biếи ŧɦái độ, ta liền mang ơn đội nghĩa ngươi?"
Tô Diêu thong thả ung dung ngồi vào ghế trên, nhìn hài tử trước mặt toàn thân phòng bị, lộ ra ý cười ôn hòa: "Nhị đệ, hẳn là hôm nay đệ cố ý đụng vào người ta?"
Mộc Khanh Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, không tự chủ được lui về phía sau một bước. Hắn đúng là cố ý đâm, làm cho Mộc Nghi Hoa tức giận, tốt nhất là âm thầm bảo người đánh hắn chết khiếp. Sau đó, hắn liền có cớ không đi kinh đô.
Nhưng không nghĩ tới nàng không những không động thủ, ngược lại còn có quan tâm mình một cách khác thường, mang tới Ngọc Sanh Cư.
Mộc Khanh Thần vân vê ống tay áo, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt nho nhỏ lộ ra vẻ kiên cường: "Ta chính là cố ý!"
"A." Tô Diêu khẽ cười một tiếng, trong mắt đầy ý cười, hơi hơi đong đưa mang đầy ôn nhu. Nhưng tươi cười như vậy lại làm cho Mộc Khanh Thần rùng mình một cái, lòng phòng bị càng đậm.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Tô Diêu đứng dậy, nhẹ nhàng giương khóe môi, ý cười không biến hóa chút nào, khí thế quanh người dần dần trở nên áp bách nhân tâm: "Không phải ta phải làm cái gì, mà là nhị đệ, đệ muốn làm cái gì?"
Cặp mắt kia quá mức thấu triệt, phảng phất có thể nhìn thấu người đối diện.
"Ngươi..." Trong mắt Mộc Khanh Thần hiện lên vẻ hung ác. Hắn đã không còn đường lui, bất quá là chết, kéo theo đích nữ Vinh Vương phi thương nhất cũng đáng!
Mộc Khanh Thần gắt gao nghiến răng, nháy mắt trong lúc Tô Diêu tới gần lấy một thanh chủy thủ từ trong ống tay áo ra, giống như một cái lò xo đột nhiên nhảy dựng lên, đâm tới ngực Tô Diêu!
Hắn dùng hết sức lực của mình,