Edit: Cà ri
Sau khi Lưu Tử Thông và Thẩm Lương rời đi, Lăng Hiểu và Ngô Hữu Vi tiếp tục ở trong phòng học âm nhạc tìm kiếm, lần thứ hai tìm kiếm càng thêm cẩn thận, liền ngay cả khe hở men sứ trên đất, Lăng Hiểu cũng không buông tha.
Đáng tiếc, đến cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
"Thật sự quá kỳ quái rồi!"
Lăng Hiểu có chút buồn bực, lập tức ngồi xuống ghế dựa của đàn Piano, cánh tay vô ý đụng vào một phím trên đàn---
"Đang đang đang..."
Trên cây đàn piano lâp tức phát ra một giai điệu chói tai.
Lăng Hiểu đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào cây đàn piano bên cạnh.
Mà Ngô Hữu Vi lúc này cũng đi qua, trên mặt mang theo biểu cảm giật mình: "Thì ra ở chỗ này!"
Ngô Hữu Vi làm như có thật ngồi xuống trước cây đàn piano, sau khi đặt hai tay lên đàn, bắt đầu chẫm rãi đánh lên.
Ồ.
Vậy mà còn rất dễ nghe.
Lăng Hiểu có chút kinh ngạc, hai tay Ngô Hữu Vi thon dài, đó là một đôi tay chơi đàn tốt.
Âm nhạc tuyệt vời vẫn còn tiếp tục, chậm rãi tràn ngập trong cả căn phòng.
Ngô Hữu Vi đàn trông rất say sưa, nhưng khi hắn chơi, hắn đột nhiên búng ngón tay một cái: "Chính là nó!"
Ngô Hữu Vi chỉ một phím màu đen trên đàn Piano.
Âm của phím đen này rõ ràng khác với âm của các phím khác.
"Bên dưới chắc là cất dấu gì đó, chẳng qua..."
Ngô Hữu Vi có chút khó xử, các phím đàn piano trông rất bình thường, nhưng hắn còn chưa nói xóng, chợt nghe "rắc" một tiếng.
"Để tôi lấy."
Lăng Hiểu đã sớm cười hì hì đứng bên cạnh Ngô Hữu Vi, mà trong tay cô chính là phím âm Piano khác thường mà Ngô Hữu Vi vừa mới chỉ.
Ặc.
Vậy mà mạnh mẽ bẻ gãy phím Piano!
"Nhìn tôi làm cái gì, mau xem phía dưới có gì đi!"
Nhìn thấy Ngô Hữu Vi dùng biểu cảm như nhìn thấy quỷ nhìn chằm chằm tay mình, Lăng Hiểu lập tức lớn tiếng phân phó một câu.
"Oh oh."
Ngô Hữu Vi thế mới hồi phục tinh thần lại, lúc này bên dưới phím Piano hiện ra trước mặt hai người đã không hề che dấu chút gì.
Đó là một cái chìa khóa trông không mới lắm.
Mà phía dưới chìa khóa còn có một thẻ manh mối nhỏ, mặt trên là giới thiệu