Edit: cầm thú
Tình kiếp?
Nghe Thiên Cơ Tử nói xong, Lăng Hiểu ngẩn người.
Một lát sau, vẻ mặt của nàng đột nhiên trở nên quái dị: "Sư tôn, thật ra con..."
Con là một NPC cá mặn không có tình cảm nha!
Tình kiếp là cái gì? Không tồn tại đâu!
Thiên Cơ Tử bên cạnh đột nhiên khoác tay áo, cũng không để cho Lăng Hiểu nói hết: "Con là đệ tử vi sư xem trọng nhất, cũng chính là hi vọng của Thiên Diễn Tông chúng ta, sư tôn không muốn con rơi vào con đường đó, cho nên trước khi ta Độ Kiếp, ta muốn tận mắt nhìn thấy con kết đạo lữ với Tả Việt của Lăng Thiên Kiếm Tông, như vậy ta mới an lòng!"
What!
Lăng Hiểu kinh hãi ---
Cái này là muốn ép duyên đó?
Hơn nữa Tả Việt là người nào?
Cái tên này nghe có vẻ quen tai.
"Sư tôn thật ra tâm của con đã sớm giống như nước lặng, sẽ không có tình kiếp, người lo lắng nhiều rồi, thiên cơ... nói không chừng cũng sẽ sai?"
Lăng Hiểu cảm thấy bản thân còn chút hi vọng trốn thoát.
Nàng không muốn bản thân bị ép duyên đâu!
"Tâm của con thật sự như nước sao? Vậy Hoắc Đông Lưu kia..."
Thiên Cơ Tử thuận miệng nhắc tới Hoắc Đông Lưu.
Ánh mắt Lăng Hiểu đột nhiên lóe lên ---
Sư tôn tại sao người lại biết chuyện Hoắc Đông Lưu?
Chẳng lẽ... hắn nhìn lén thiên cơ, thật sự nhìn thấy tương lai của thế giới này?
Nhìn thấy sắc mặt Lăng Hiểu thay đổi, Thiên Cơ Tử nhẹ than một tiếng: "Ai, nghiệt duyên! Nghiệt duyên!"
"Sư tôn!" Biết là Thiên Cơ Tử hiểu lầm, Lăng Hiểu muốn giải thích, nhưng không biết phải mở miệng làm sao, có những việc càng giải thích càng rối, xem ra chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi!
"Mọi chuyện... xin theo sự sắp xếp của sư tôn."
Thời điểm rời khỏi tĩnh tu thất của Thiên Cơ Tử, Lăng Hiểu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, thấp giọng hỏi một câu: "Sư tôn, liệu có thể sửa đổi... số mệnh không?"
"Số mệnh vì không thể sửa đổi được, nên mới gọi là số mệnh."
Giọng nói Thiên Cơ Tử chậm rì rì truyền vào lỗ tai Lăng Hiểu: "Nhưng mà..."
"Chúng ta là tu sĩ nghịch thiên tu hành, chẳng phải vì để phá tan sự trói buộc của số mệnh sao?"
Phá tan số mệnh! Thay đổi vận mệnh!
Tu giả, tự mình cố gắng!
"Con hiểu rồi, đa tạ sư tôn dạy bảo."
Lăng Hiểu chậm rãi đi ra, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh không có mây ---
Trên đầu, là Thiên Đạo.
Nghịch thiên mà đi, đồng thời hướng tới phá tan trói buộc của Thiên Đạo, để lòng người được tự tại.