Edit: cầm thú
"Hình như cô ấy đi chung với Trình Cẩm?" Ôn Ngọc muốn nhắc nhở Sở Hoài một câu.
"Tôi biết, cô ấy là người của Trình gia."
Sở Hoài trầm giọng lên tiếng, trong khoảng thời gian này, hắn đã điều tra chuyện sau khi Lăng Hiểu rời khỏi cô nhi viện một phen, tất nhiên biết được cô trở lại Trình gia thế nào.
Ôn Ngọc một bên miệng giật giật, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, nhìn thấy Lăng Hiểu vừa cười vừa đi đến.
"Đừng quá đáng, một vừa hai phải thôi."
Để lại những lời này, Ôn Ngọc chậm rãi xoay người rời đi.
Một vừa hai phải...
Sở Hoài hơi hơi buông mi mắt ---
Ngại ngùng, trong từ điển của Sở Hoài này, không có mấy từ này.
"Sở Hoài."
Lúc này Lăng Hiểu đã đi đến bên cạnh Sở Hoài: "Đúng rồi, vừa nãy cậu định nói cái gì?"
"Không có gì đâu."
Sở Hoài nâng mắt, hướng về phía Lăng Hiểu cười dịu dàng: "Hay là chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi, đấu giá sắp bắt đầu rồi."
"Ừm, cũng được."
Lăng Hiểu gật đầu, nhìn thấy Sở Hoài không muốn tiếp tục nói chủ đề kia nữa, Lăng Hiểu cuối cùng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Kỳ thật...
Sao cô có thể không nhớ thằng nhóc Tiểu Minh kia chứ?
Cầm đi một túi đồ ăn vặt của cô nhưng không có thực hiện lời hứa quay trở về biến cô thành đầu heo!
Đến chết cô cũng nhớ rất rõ.
Chẳng qua...
Hiện tại Lăng Hiểu không muốn thừa nhận bản thân còn nhớ rõ hắn.
Bởi vì Sở đại thiếu đã thẳng thắn bày tỏ, không chỉ muốn cô nhận ra hắn, còn muốn theo đuổi cô, nói không chừng về sau còn muốn ở chung một chỗ với cô.
Lăng Hiểu cảm thấy có chút hoảng sợ.
Cho nên thà chết cũng không nhận.
Từ trong đáy lòng cô thật lòng không muốn yêu đương với bất kỳ ai cả.
Bởi vì cô là người thật sự rất nghiêm túc trong tình cảm.
Một khi yêu, cô liền phải chấp nhận tình cảm chân thành này sẽ mất đi rất đau khổ, hơn nữa còn phải mang đau khổ này luân hồi đến từng thế giới xa lạ, vĩnh viễn không ngừng.
Quả thảm rồi.
Cô từ chối.
... ...
Buổi đấu giá từ thiện cuối cùng cũng bắt đầu.
Lăng Hiểu không tìm thấy bóng dáng Trình Cẩm, chỉ có thể ngồi chung với Sở Hoài.
"Cô