Editor: Thiên Diệp
Beta: Ngạn Tịnh
Sau khi nói xong một đoạn lời nói dài, Mộc Vũ xoay người liền đi, tiêu tiêu sái sái không mang theo một mảnh trang giấy đi, tất nhiên nàng nghe thấy Lâm Búi Hi ở sau lưng hung tợn mắng nàng một câu "Tiện nhân".
Nhưng đâu, Mộc Vũ tuy rằng không có nghe câu nói thế, có người lại rành mạch nghe được, người này tất nhiên chính là nhân vật mục tiêu của Mộc Vũ- Hoàng Thượng đại nhân.
Mộc Vũ đi rất chậm, khoé miệng hơi hơi nhếch lên biểu lộ tâm tình của nàng rất tốt.
"Thế nào thế nào, biểu hiện vừa rồi của ta được không?"
"Thứ cho ta nói thẳng, cảm giác ngươi có chút làm ra vẻ".
Manh Manh nói luôn là thật thà nhưng không xuôi tai, loại này nếu là người, từng giây từng phút phải bị người khác kéo đi ra ngoài thiêu chết.
"Ngươi có biết ta là chủ nhân của ngươi hay không."
Mộc Vũ yên lặng xem thường, tuy rằng động tác trợn mắt trắng này quả thực không phù hợp với thân phận cao quý hiện tại của nàng.
"Ngươi có biết nữ nhân đều muốn khen nhiều hay không?"
Manh Manh trầm mặc một hồi, nói:
"E hèm, chủ nhân ngươi tuyệt vời, thật lợi hại nha."
Mộc Vũ bĩu môi.
"Ngươi nói cho có lệ ta."
Thơ Tình và Ý Hoạ nhìn Mộc Vũ bước xuống lầu, biểu tình của nàng thay đổi thật khiến người ta nhìn không kịp, cũng không biết tiểu thư ở lầu hai
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, biểu tình lại có biến ảo như vậy chứ?
Manh Manh tỏ vẻ câu có lệ này nó không tiếp thu, vội vàng giải thích nói:
"Không phải nha chủ nhân, cái nhiệm vụ thứ nhất ngươi đã hoàn thành rồi, Hoàng Thượng đại nhân thật sự có hảo cảm với ngươi."
Trong lòng Mộc Vũ vui vẻ, có nghĩa nàng có thể lãnh điểm mị lực?
Kinh hỉ tới quá nhanh liền hướng gió lốc a oa ha ha.
"Có bao nhiêu?"
Mộc Vũ phảng phất đã thấy được con đường tương lai sáng lạng, chỉ là lời nói của Manh Manh đánh nhốt nàng vào đáy cốc.
"Có 3 điểm hảo cảm, chủ nhân có thể lĩnh 3 cái điểm mị lực nha."
Mộc Vũ quả thật không thể tin được lỗ tai chính mình, vội vàng mở ra hệ thống điều chỉnh, nhìn hảo cảm thật là một ngụm lão huyết đón gió tung bay.
"Hắn keo kiệt như vậy là làm sao vậy. Ngoạ tào, vừa rồi mệt hề hề nói những lời như vậy đều bỏ đi đâu cả rồi, sớm biết rằng như vậy còn không bằng trực tiếp ra tay đánh một đấm, cho hả giận."
Manh Manh khanh khách cười vài tiếng, tri kỉ an ủi nói:
"Nhưng là chủ nhân hoàn thành một cái nhiệm vụ, có thể lĩnh 5 điểm mị lực nha."
Mộc Vũ đối với nhiệm vụ khen thưởng khịt mũi coi thường, nàng lạnh lùng nói:
"Các ngươi cũng hào phóng không đi đâu được, 5 điểm mị lực còn không biết xấu hổ mà đưa."
Tình Thơ thấy Mộc Vũ rốt cuộc đi xong cái bậc thang cuối cùng, vội vàng đi lên đón.
"Tiểu thư, tiếp theo ngài muốn đi nơi nào?"
Hiện tại Mộc Vũ không có tâm tình, nhàn nhạt nói:
"Ta đi trên xe ngựa ngồi, các ngươi làm xa phu tuỳ tiện đi dạo ở trong thành đi."
Cho rằng không có tâm tình liền sẽ dẹp đường hồi phủ? Ha ha ha, sao có thể chứ!
Lúc sau, Manh Manh và Mộc Vũ lên xe ngựa, cười hề hề hỏi:
"Ý tứ kia của chủ nhân là không lĩnh?"
Mộc Vũ cười lạnh ha hả ba tiếng, khí phách đáp lại
"Nghĩ đến cho tốt nha, 8 điểm mị lực tất cả là của bà, thiếu một cái ta bắt ngươi để đòi."
Hừ, đồ vật thuộc về nàng ai cũng đừng hòng lấy đi.
Lầu hai nhà sách nhìn như không có bóng người, truyền đến một đoạn đối thoại.
"Vị vừa rồi là nữ nhi Mộc Thừa tướng?"
Nói chuyện đúng là Vua Cảnh Tuyên Đế của một nước, hắn vô tình nghe được, chỉ là thật sự trùng hợp như vậy, hắn vừa vào một góc yên lặng lại vừa xem vở tuồng kịch này.
Thái giám Tiểu Lý Tử đứng phía sau Cảnh Tuyên Đế lập tức đáp:
"Khởi bẩm chủ tử, đúng là con gái của Mộc Thừa tướng, tên gọi là Mộc Vũ."
Cảnh Tuyên Đế hơi hơi mỉm cười, trong ánh mắt hiện lên một tia tinh quang.
"Vậy người khác thì sao?"
"Là con gái của Lâm Thượng thư Lâm Búi Hi."
"Không thể ngờ được người cứng nhắc như Lâm Thượng thư, thế nhưng lại có con gái như vậy."
Cảnh Tuyên Đế cười khẽ lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói:
"Tiểu Lý Tử, trẫm không muốn hậu cung lại nhiều tai họa như vậy."
"Nô tài rõ."
Tiểu Lý Tử kính sợ nhớ kỹ, nghe ngữ khí của Hoàng thượng, đây là muốn ngay cửa thứ nhất loại bỏ đi, cô nương này ngày tháng về sau hẳn là không dễ chịu lắm nha.
"Con gái Mộc Thừa tướng thế nhưng thật đặc biệt."
Nghe ngữ khí rất có hứng thú của Cảnh Tuyên Đế, Tiểu Lý Tử tự xưng