Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cố Hoài nhận lấy áo từ tay Kỳ Nguyệt, nhìn thoáng qua: "May rất đẹp."
Kỳ Nguyệt trợn mắt: "Đại thần, cậu chắc chứ? Nếu không thì để tớ mang về phòng, nhờ Thu Thu may giúp đi! Thu Thu biết vá áo..."
"Không cần, không nhìn kĩ sẽ không nhìn ra." Cố Hoài cũng không để ý mà đáp.
"Ồ, vậy được rồi..."
Không ngờ đại thần không câu nệ tiểu tiết, Kỳ Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn băn khoăn: "Nói thật... Đây là lần thứ hai tớ khâu cúc áo... Không thạo lắm... may hơi xấu..."
Cố Hoài trầm mặc trong một cái chớp mắt, sau đó hỏi: "Lần thứ hai... vậy lần đầu tiên cậu may cho ai?"
Kỳ Nguyệt hơi lúng túng: "Cho chú hai của tớ, lần đó tớ không chỉ may nhầm vị trí, mà còn bỏ quên kim trên áo... sau đó chú hai không bao giờ cho tớ chạm vào kim chỉ nữa..."
Nói xong câu đó, cô vội giải thích: "Có điều cậu yên tâm, đó là khi tớ còn nhỏ, hiện giờ tuy rằng tay nghề không tốt, nhưng tuyệt đối không vứt kim! Vừa rồi tớ kiểm tra rất nhiều lần!"
Cố Hoài khẽ cười một tiếng: "Bất luận cậu may thế nào, chú hai cậu chắc hẳn đều rất vui."
Kỳ Nguyệt ngượng ngùng: "Đúng vậy... Tuy ngoài miệng chú ấy không cho tớ đụng vào kim chỉ, cười nhạo tớ may sai vị trí, nhưng hôm sau chú ấy vẫn mặc cái áo đó, còn đi từ đầu thôn đến cuối thôn, gặp ai cũng khoe là tớ giúp chú ấy may. Khi đó tớ cảm thấy chú hai bôi đen tớ khắp xóm, suýt chút nữa tức phát khóc..."
Cố Hoài mở miệng: "Người thật tâm yêu thương cậu, bất luận cậu may xấu hay đẹp, chỉ cần là cậu làm, họ đều sẽ coi như bảo vật, nhịn không được mà muốn khoe với cả thế giới."
Trong lòng Kỳ Nguyệt nổi lên một trận ấm áp: "Đúng vậy... Sau này lớn lên tớ mới hiểu..."
Kỳ Nguyệt vừa dứt lời, wechat của cô hiện lên âm báo nhắc nhở, là nhóm chat phòng ngủ gửi tin nhắn đến.
Tống Thu Thu: [ Nguyệt bảo 666! Mẹ gọi con trả lời!!! ]
Tô Tiểu Đường: [ Ấy chà Nguyệt bảo! Cậu hạ thủ nhanh nha, nghe nói giường đại thần bị cậu làm
sập rồi? ]
Tống Thu Thu: [ Không hổ là Nguyệt bảo nhà ta, âm thầm làm đại sự! ]
Tô Tiểu Đường: [ Tớ lệnh cho cậu, đêm nay đừng về! ]
(*) 666: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, dùng để khen một người cực kì lợi hại.
...
Kỳ Nguyệt tiện tay mở xem, kết quả lại thấy đống chữ "dữ dằn" kia.
Sao Thu Thu và Tiểu Đường lại biết?
Nghĩ đến nhóm chat Phân Đội Ăn Dưa, tám phần là Lăng Phong và Giang Lãng nói bậy trong đó!
"Đại thần, tớ về nhé! Cậu nhớ ngủ sớm!" Kỳ Nguyệt vội nói.
Cô phải nhanh chân bác bỏ tin đồn.
"Cậu cũng ngủ sớm, ngủ ngon."
"Được được! Ngủ ngon!"
Sau khi tạm biệt Cố Hoài, Kỳ Nguyệt khoác mũ hoodie lên, quan sát hành lang rồi chạy như bay khỏi chốn thị phi này.
Trên đường trở về, Kỳ Nguyệt vừa chạy vừa gửi tin nhắn giải thích với Tô Tiểu Đường và Tống Thu Thu, để tránh ảnh hưởng đến sự trong sạch của đại thần!
Vừa về đến kí túc xá liền thấy hai bạn nhỏ kia nằm bẹp trên giường như thể sống không còn gì luyến tiếc.
Thấy cô trở về, Tống Thu Thu đau lòng lên án: "Vì cái gì mỗi lần có dưa lớn, đều bị Nguyệt bảo đạp nát nhừ vậy?"
Tô Tiểu Đường: "Quá đau lòng, dưa còn chưa kịp chín đã bị bể..."
Khóe miệng Kỳ Nguyệt hơi co quắp: "Ặc... xin lỗi vì đạp nát dưa của các cậu..."
Tống Thu Thu lắc đầu cảm thán: "Xin lỗi thì có ích gì! Cậu lại chẳng thể trả bọn tớ một quả dưa lớn khác! Hây da, liên minh cẩu độc thân của chúng ta thật là không gì phá nổi!"
Tô Tiểu Đường nhìn về phía Kỳ Nguyệt, cuộn sách làm microphone, thâm tình ca ngợi: "Nguyệt bảo không hổ là hải đăng của Liên Minh Cẩu Độc Thân chúng ta, luôn dẫn lối con đường độc thân của cả nhóm!"
Kỳ Nguyệt: "Thật ra không cần ca ngợi tớ thế đâu."