Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi về kí túc xá, Kỳ Nguyệt tò mò mở diễn đàn trường học lên, thế mới biết tiết cơ học lượng tử khi nãy tạo thành chấn động lớn thế nào.
Mức chấn động hoàn toàn không thua kém sự kiện Cố Hoài đeo chun buộc tóc trên sân bóng rổ.
Kỳ Nguyệt phóng lớn ảnh, nhìn vòng tay đồng tâm trên cổ tay Cố Hoài, quả nhiên là cái đôi vợ chồng già kia tặng.
Không ngờ... Cố Hoài quý trọng lễ vật đó như vậy. Cô tốt xấu gì cũng biết ý nghĩa của thứ đó nên không đeo trên tay, chỉ treo trên ba lô.
Mà Cố Hoài lại trực tiếp đeo lên tay...
Đơn giản là vì không bận tâm sao?
Kỳ Nguyệt lại lướt đến bức ảnh khác, bức ảnh này nhắm vào vị trí cúc áo thứ hai trên sơ mi của Cố Hoài, sau khi phóng lớn có thể mơ hồ thấy được đường may xiêu xiêu vẹo vẹo, quả thật là cái áo cô may.
Khi nhìn tấm ảnh trước, cô còn băn khoăn không biết liệu mọi người có hiểu lầm gì đó hay chăng, có lẽ mọi người nhìn nhầm rồi, nhưng sự thật chứng minh, đôi mắt của cư dân mạng rất tinh tường!
Kỳ Nguyệt nhìn chằm chằm vào bức ảnh được chụp bằng thiết bị có độ nét cao, không khỏi lâm vào trầm tư...
Trong đầu cô bất giác nhớ đến hôm ở kí túc xá nam, Cố Hoài đã nói "người thật tâm yêu thương cậu, bất luận cậu may xấu hay đẹp, chỉ cần là cậu làm, họ đều sẽ coi như bảo vật, nhịn không được mà muốn khoe với cả thế giới"...
Thật tâm yêu thương cậu...
Khoe với cả thế giới...
Cùng lúc đó, cô lại nhớ đến giấc mộng lúc sáng, còn nhớ đến câu "nếu một người nhớ cậu đủ nhiều, người ấy sẽ mơ thấy cậu" trong lý luận "vướng mắc lượng tử" của Tề Thư Hàng.
Trái tim Kỳ Nguyệt đập loạn vài nhịp mà không rõ lý do, hơn nữa càng đập càng loạn...
Nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, Kỳ Nguyệt nhanh chóng mở cuốn cơ học lượng tử ra, phủi đi ý nghĩ không thực tế trong đầu.
Tình huống gì thế này...
Từ sau khi trở về từ Giang Thành, cô luôn cảm thấy mình có gì đó khang khác...
Nếu nói trước khi đến Giang Thành, cô có thể nói chắc như đinh đóng cột rằng mình "không thẹn với lòng", "thanh giả tự thanh". Nhưng bây giờ, cô lại có cảm giác chột dạ không cách nào giải thích được.
Cô cứ suy nghĩ miên man, suy đoán liệu Cố Hoài có cố tình đeo hay không? Phải chăng anh cố tình khoe ra?
Lúc cô mơ thấy anh, có khi nào anh cũng đang nhớ về cô?
Trời ơi! Thật là!!!
Cô học cơ học lượng tử nên phát điên rồi hả!
Sao cô lại có loại suy nghĩ đó nhở!
"Bốp!" một tiếng!
Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường trơ mắt nhìn Kỳ Nguyệt ngồi ở bàn học, gắt gao nhìn chằm chằm cuốn cơ học lượng tử, sau đó đột nhiên đập đầu lên bàn.
Hai người không khỏi hoảng sợ.
Khóe miệng Tống Thu Thu run rẩy, vội sờ đầu Kỳ Nguyệt: "Trời ơi! Trán sưng rồi! Cậu có đau không? Nguyệt bảo, cậu bình tĩnh một chút, xem không hiểu thì đừng học nữa..."
Tô Tiểu Đường gật đầu tán đồng: "Chăm chỉ học tập là chuyện tốt! Nhưng đừng khiến não bị hỏng!"
Kỳ Nguyệt nghe vậy thì càng thêm chột dạ, cô căn bản không có học...
Đúng lúc này, di động Kỳ Nguyệt vang lên thông báo.
Kỳ Nguyệt không yên lòng mở lên xem thử, là Cố Hoài gửi vài bức ảnh cho cô, ảnh chụp là quyển notebook, trên những trang giấy chứa đầy những câu hỏi mà cô và anh vẫn chưa thảo luận trong lớp, Cố Hoài tỉ mỉ giúp cô viết ra quy trình giải bài.
Kế đó, Cố Hoài nhắn một câu: [ Nếu còn chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tớ. ]
Ngày thường cô cũng hay hỏi Tề Thư Hàng, nhưng trình độ của cậu ấy cao hơn cô rất nhiều, giữa hai người thường xuyên xuất hiện tình huống ông nói gà bà nói vịt, rất khó để cô hiểu những thứ mà Tề Thư Hàng giải thích.
Theo lý thuyết, lấy trình độ của Cố Hoài, để trả lời những câu hỏi đơn giản như vậy, anh thậm chí còn không cần đi các bước. Nhưng vì giúp cô hiểu, anh không chỉ trình bày cặn kẽ các bước thực hiện, mà còn giải thích bằng các câu từ dễ hiểu nhất, cho dù Kỳ Nguyệt mới học không lâu cũng có thể hiểu được một cách dễ dàng.
Kỳ Nguyệt cảm thấy ấm áp và cảm động, đồng thời lại có chút đau đầu mà nhéo nhéo mi tâm, cô nhận ra, chỉ sợ... hình như mình... có gì đó không đúng cho lắm...