[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Đoán đúng một nửa


trước sau

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Lăng Phong: "...???"

Có nhầm không vậy?

Nói một nửa rồi im, muốn bức chết người ta hả!

Tống Thu Thu bóp cổ tay cảm thán: "Nếu có thể hỏi thêm một câu thì tốt biết mấy! A a a!"

Tô Tiểu Đường phụ họa: "Đúng vậy!"

Mọi người đều bận ăn dưa nên không ai chú ý đến biểu cảm ngây dại của Kỳ Nguyệt.

Vào lúc này, trong lòng Kỳ Nguyệt cứ như đã trải qua một trận sóng thần.

Vừa mới? Một tiếng trước?

Cho nên...

Lúc cúp điện, cô vô tình hôn trúng ai đó, là Cố Hoài thật à?

Mà... Hơn nữa, đó còn là nụ hôn đầu của Cố Hoài!

Trời ơi! Chắc đại thần không biết người đó là ai đâu nhỉ?

Dù sao cũng tối như vậy!

Lúc này mọi người trên lô ghế đều hóa thân thành Holmes, có ý định kéo tơ bóc kén tìm ra chân tướng.

"Không... Không đúng! Chuyện khi nào! Sao chúng ta không biết chút gì vậy! Tôi vẫn luôn trộm ngắm nhan sắc của đại thần, chắc chắn đại thần chưa từng rời khỏi lô ghế này, càng không tiếp xúc tay chân với bất kì cô gái nào!" Một fan của Cố Hoài khẳng định.


"Từ từ... Tôi nhớ rồi! Có phải lúc cúp điện không? Thời gian cũng khớp!" Không biết ai đột nhiên nghĩ tới.

"A! Tôi hiểu rồi! Nhất định vừa rồi có người thừa dịp tối lửa tắt đèn mà cưỡng hôn đại thần! Đoạt đi nụ hôn đầu của đại thần! Đúng! Chắc chắn là thế!"

...

Cuối cùng, kết luận ngoài ý muốn này được phần lớn tán đồng, sau đó mọi người lại bắt đầu dò hỏi xem ai to gan như vậy.

Đặc biệt là các nữ sinh, quả thật rất căm phẫn, đương nhiên, số người bóp tay thở dài càng nhiều hơn, vì các cô không ngờ còn có thao tác như thế!

Kỳ Nguyệt nghe mọi người suy luận mà chột dạ không thôi.

"Đại thần đại thần! Rốt cuộc có phải thế không?"

"Bọn tớ đảm bảo không đoán sai! Trừ khả năng này, tuyệt đối không có khả năng nào khác!"

Đối với sự truy hỏi của mọi người, Cố Hoài suy tư một lát, sau một lát, chậm rãi nói: "Ừ,
đoán đúng rồi. Có điều chỉ đúng một nửa."


Đoán đúng thì đoán đúng, đoán sai thì đoán sai, sao lại có vụ đoán đúng một nửa vậy?

Một nửa là cái gì?

Kỳ Nguyệt cũng khó hiểu.

Tống Thu Thu ngửa mặt lên trời thở dài: "Trời ơi! Thật sự tra tấn chết người mà! Đáp án này có khác gì không trả lời đâu? Đều tại Lăng Phong, vì sao lại hỏi vấn đề này! Báo hại trái tim nhỏ bé của chúng ta, lên không được mà cũng xuống không xong!"

Lăng Phong đen mặt chỉ vào mình: "Sao lại là lỗi của tôi rồi?"

Đối diện với sự tò mò của mọi người, Cố Hoài không nói thêm gì nữa.

Bất luận thế nào, quy tắc trò chơi là thế, Cố Hoài không trả lời, mọi người dù có tò mò cũng không dám tra hỏi.

Rơi vào đường cùng, mọi người chỉ có thể tiếp tục chơi, chỉ là không ít người đều có chút không yên.

Không ngờ lần này Đại Vương lại rơi vào người Lăng Phong.


Kỳ Nguyệt đang chột dạ nên không chú ý bài của mình, lúc này đột nhiên nghe Tống Thu Thu hô lên: "Nguyệt bảo, cậu rút trúng  Tiểu Vương rồi!"

Kỳ Nguyệt mới giật mình nhìn xuống lá bài trong tay mình, quả nhiên là Tiểu Vương.

"Chậc, bạn học khoai tây à..." Lăng Phong vẫn còn đắm chìm trong vấn đề kia, không hứng thú hỏi Kỳ Nguyệt một câu: "Nói thật hay mạo hiểm?"

Kỳ Nguyệt thất thần đáp: "Nói thật đi..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện