Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tống Thu Thu biết đây là vết thương lòng lớn nhất của Kỳ Nguyệt, tuy cô không nhắc đến, nhưng trước nay chưa bao giờ quên.
Nhưng cô ấy thật sự quá tức! Thật sự nhịn không được!
"Xin lỗi Nguyệt bảo... Vốn dĩ tớ không định nói nhiều! Nhưng bọn họ rất quá khinh người!"
Kỳ Nguyệt giữ chặt tay Tống Thu Thu sắp bùng nổ, nhéo tay cô ấy một cái, trấn an cảm xúc của cô ấy.
Tuy cô đã sớm không muốn đề cập đến chuyện năm đó, nhưng từng câu từng chữ của Thu Thu đều vì bênh vực cô, sao cô có thể trách cô ấy chứ.
Nghe đến đó, Kỳ Trăn vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên thay đổi sắc mặt, giống như bị dẫm phải vảy ngược, sắc mặt xanh trắng nhìn sang Tống Thu Thu, lạnh lùng nói: "Tống Thu Thu! Cô nhầm lẫn gì đó rồi à? Năm đó tôi đường đường chính chính thắng giải thi đấu, cái gì mà Kỳ Nguyệt nhường tôi? Chẳng lẽ Kỳ Nguyệt không nói với cô sao? Lúc đó tôi và Kỳ Nguyệt cá cược, nếu ai thua trận đấu kia sẽ không bao giờ đụng đến súng nữa, Kỳ Nguyệt bại dưới tay tôi mới rời khỏi đội tuyển quốc gia! Không liên quan tới tôi!"
Tống Thu Thu cười khẩy: "Kỳ Trăn, khó khăn lắm mới thấy cô mở miệng nha! Lúc ấy trình độ của Kỳ Nguyệt bỏ xa cô tận mấy con phố, trong lòng cô không tự hiểu sao? Còn không phải do cô cả ngày ở trước mặt ba mẹ mình khóc lóc nói mình uất ức áp lực lớn, thậm chí đòi tự sát, còn buộc Kỳ Nguyệt cá cược với cô à. Kỳ Nguyệt sợ cô thua sẽ nghĩ không thông, không có cách nào mới nhường cô!"
Sắc mặt Kỳ Trăn âm trầm: "Gì mà do tôi, rõ ràng do tố chất tâm lý của Kỳ Nguyệt không đủ, phát huy thất thường, bỏ đấu giữa chừng. Lúc đó mọi người đều thấy, ai cũng có thể làm chứng. Hơn nữa lúc ấy cá cược cũng chỉ là tôi còn nhỏ nên nói bừa, xong việc thì thôi, tôi cũng đâu ép cô ta không đụng tới súng nữa. Nếu cô ta muốn quay về bắn súng thì có thể về,
bản thân tâm lý không vững, không dám trở lại sân đấu, lại đẩy nồi lên người tôi?"
Kỳ Trăn trào phúng nhìn Kỳ Nguyệt.
Tống Thu Thu quả thật bị Kỳ Trăn làm vỡ nát tam quan: "Mẹ! Rốt cuộc là tâm lý ai có vấn đề hả? Cô nói thật dễ nghe, tiếp tục bắn súng? Vậy nếu cô lại một khóc hai nháo ba thắt cổ, dùng tự sát uy hϊếp, có phải Kỳ Nguyệt lại phải từ bỏ thêm một lần nữa không? Mỗi lần cô có chuyện gì, tâm lý có vấn đề gì, có phải Nguyệt bảo đều phải gánh cái nồi đó không? Có phải đều sẽ bị cặp cha mẹ bất công của cô khuyên giải trách cứ cả đời không? Ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng câu đó của cô có khác gì ép Kỳ Nguyệt từ bỏ chứ?"
Vợ chồng Kỳ Vạn Lý không ngờ quan hệ của Tống Thu Thu và Kỳ Nguyệt tốt đến thế, biết nhiều như vậy, còn trực tiếp khui chuyện này trước mặt nhà Trần tổng, sắc mặt khó coi đến cực hạn.
Kỳ Trăn nhìn về phía ba mẹ mình, đôi mắt ửng đỏ: "Ba, mẹ, con thật sự chưa từng muốn ép Kỳ Nguyệt bỏ bắn súng... Lúc ấy con tuổi nhỏ không hiểu chuyện, sau khi chị ấy trở về làm phân tán sự chú ý và quan tâm của ba mẹ! Tố chất tâm lý của con cũng không kém như vậy, không kém đến nỗi không thể tranh tài với chị ấy!"
Vu Thục Hoa đau lòng xoa đầu con gái: "Ba mẹ biết, Nguyệt Nguyệt cũng chỉ hiểu lầm thôi..."
Trần phu nhân cũng an ủi: "Đúng vậy đúng vậy, hiểu lầm mà thôi, con đừng quá khổ sở. Dì thấy biểu hiện hôm nay của Trăn Trăn rất lợi hại, dì tin con không phải loại người đó. Con chỉ là một đứa bé muốn ba mẹ chú ý mà thôi, dù sao trước kia chỉ có mình con, đột nhiên xuất hiện thêm một chị gái làm giảm đi sự quan tâm, không thích ứng cũng là chuyện khó tránh khỏi."