Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cuối cùng đội của Kỳ Trăn đến cả huy chương đồng cũng không lấy được.
Trên khán đài, ba người nhà họ Trần nhìn nhau, tình cảnh tương đối lúng túng.
Không ngờ Kỳ Nguyệt tham gia lâm thời lại thắng thi đấu, càng không ngờ... Kỳ Trăn lại phát huy thất thường nghiêm trọng, phát súng cuối cùng còn không bắn trúng bia.
Hôm trước Kỳ Trăn còn nói tố chất tâm lý của mình không kém tới mức đó, không kém đến độ không thể chung sân thi đấu với Kỳ Nguyệt.
Nhưng tình huống hôm nay thì... Trình độ của Kỳ Nguyệt trên cơ Kỳ Trăn, dù Kỳ Trăn phát huy như bình thường cũng không có cách nào thắng Kỳ Nguyệt, huống chi sau khi Kỳ Nguyệt lên sân, trạng thái của Kỳ Trăn còn chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Chẳng lẽ... Những lời bạn học của Kỳ Nguyệt nói... đều là sự thật?
Năm đó Kỳ Nguyệt thật sự vì Kỳ Trăn mới từ bỏ thi đấu?
Nói vậy thì mọi chuyện sáng tỏ rồi, nếu không lấy trình độ của Kỳ Nguyệt, lúc trước vì sao lại muốn từ bỏ bắn súng?
"Chẳng lẽ... Mình sai thật rồi..." Kỳ Vạn Lý lảo đảo đứng dậy, nháy mắt giống như già hơn mười tuổi.
"Trăn Trăn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Chúng ta mau đi xem thử đi!" Vu Thục Hoa lo lắng không thôi mà thúc giục.
Kỳ Vạn Lý nhắm mắt lại: "Nhiều năm vậy rồi, nếu cả năng lực thừa nhận nó cũng không có, vậy thì có thể nhân cơ hội còn sớm rời khỏi đội tuyển."
Vu Thục Hoa nghe vậy thì tức giận ra mặt: "Ông nói cái gì vậy! Con gái thua thi đấu ông không quan tâm, không chịu an ủi mà còn ở đây nói mát!"
Kỳ Vạn Lý thở dài: "Bà có nghĩ tới không, Trăn Trăn thua thi đấu có chúng ta quan tâm an ủi, vậy Nguyệt Nguyệt mấy năm nay thì sao?"
Vu Thục Hoa hơi sửng sốt, đáp lại ngay: "Nguyệt Nguyệt... Nguyệt Nguyệt nó cũng không cần..."
Từ trước đến nay Kỳ Nguyệt gần như chưa từng thua, thì cần họ an ủi gì chứ?
Nhưng trạng thái của Trăn Trăn, nếu để mặc nó sợ rằng nó sẽ thật sự xảy ra chuyện, chuyện này không giống nhau mà?
Kỳ Vạn Lý lắc đầu, trên mặt tràn đầy ý hối hận: "Trăn Trăn chính là bị chúng ta bảo hộ quá kĩ..."
Kỳ thật, năm đó ông ta có
tâm tư riêng, nói cho cùng, dù sao con gái lớn cũng không do ông ta đích thân dạy dỗ, dưới tình huống trong hai người chỉ có thể lấy một, ông ta đương nhiên hi vọng con gái nhỏ do đích thân mình dạy dỗ có thể tiếp tục bắn, ông ta càng hi vọng người có thể giúp ông ta đạt được mộng tưởng là người mà ông ta dốc sức dạy dỗ Trăn Trăn, chứ không phải Nguyệt Nguyệt do lão nhị dạy dỗ.
Nhưng cho tới bây giờ, cách chuyện hồi ấy 5 năm, trận thi đấu trong đại hội thể thao này đã giáng tát một cái thật mạnh lên mặt ông ta, khiến ông ta không thể không thừa nhận ông ta sai rồi, cũng làm ông ta hối hận không kịp.
Chút tâm tư năm nó đã chặt đứt một hạt giống tốt như Nguyệt Nguyệt, cũng hoàn toàn chặt đứt mộng tưởng của ông ta.
Mà lấy tình trạng hiện giờ của Trăn Trăn, nếu tương lai nó tiếp tục nóng nảy không cầu tiến như vậy, thậm chí đến nay vẫn không thể khắc phục tâm lý sợ hãi, nó sẽ vĩnh viễn đình trệ không tiến bước...
Xuất phát từ lo lắng, cuối cùng vợ chồng Vu Thục Hoa và nhà họ Trần đều chạy đến phòng nghỉ xem Kỳ Trăn.
"Trăn Trăn... Trăn Trăn à! Con không sao chứ?"
Nhìn Kỳ Trăn sắc mặt trắng bệch ngồi lẻ loi trên ghế chờ, Vu Thục Hoa vội chạy sang ôm cô ta.
Vu Thục Hoa vốn cũng cho rằng nhiều năm vậy rồi, Kỳ Trăn hẳn sẽ không có vấn đề, cho nên lúc Kỳ Nguyệt nói muốn tham gia thi đấu bà ta mới không ngăn cản, thậm chí trước kia còn nói Kỳ Nguyệt trồng khoai tây còn không bằng quay về bắn súng.
Bà ta nghĩ sao cũng không ngờ sẽ có kết quả này...
Trạng thái của Kỳ Trăn dường như còn tệ hơn năm đó...